Chương 17: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Ác mộng khiến thuốc ngủ hết tác dụng sớm, nhưng Sở Thu Bạch vẫn ép mình nằm đến bảy giờ mới dậy. Cảm giác đói không rõ rệt lắm, nhưng tim đập nhanh và đau dạ dày lại rất rõ ràng.

Y và Văn Nhân không phải vợ chồng thật, tuy sống chung một mái nhà nhưng quan hệ lại giống như bạn cùng phòng. Mong Văn Nhân nấu cơm hoặc chăm sóc y là điều không thực tế.

Sở Thu Bạch cố gắng bò dậy khỏi giường, y chóng mặt hoa mắt vịn vào thành giường một lúc mới có sức đứng dậy rửa mặt.

Trong gương, phản chiếu một khuôn mặt có vẻ bệnh tật.

Sở Thu Bạch rũ mắt xuống, tránh nhìn vào chính mình trong gương. Y giả vờ lạc quan ngân nga một giai điệu vui tươi

- Đó là giai điệu mà Sở Giang Lai đã đích thân tham gia sáng tác để dỗ dành Sở Thu Bạch vui vẻ vào năm hắn tốt nghiệp đại học.

Giai điệu vui tươi đột ngột dừng lại khi y nhớ đến người sáng tác ban đầu. Y ngẩn người vài giây, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, rồi quyết định tự mình làm một bữa sáng thịnh soạn.

Bất ngờ là, Văn Nhân cũng đã thức dậy. Cô đứng trước bàn bếp mở, tỉ mỉ xếp những quả kiwi, việt quất đã cắt lát vào đĩa hoa quả. Trên bàn ăn không xa còn có hai phần trứng Benedict được bày biện đẹp mắt và một phần bánh kếp việt quất.

"Chào buổi sáng." Văn Nhân tươi tỉnh chào y.

Sở Thu Bạch mỉm cười với cô: "Chào buổi sáng, ngại quá, em đang mang thai, còn phải chuẩn bị bữa sáng." Y ngủ không ngon giấc, sắc mặt còn tiều tụy hơn cả tối hôm qua trước khi đi ngủ.

"Chỉ là làm bữa sáng thôi mà, không có gì." Văn Nhân bưng đĩa hoa quả đến bàn ăn, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của y: "Ngược lại là anh, sắc mặt kém quá, tối qua ngủ không ngon à? Là mất ngủ hay gặp ác mộng?"

Nghĩ đến giấc mơ đó, cảm giác hồi hộp lại ập đến với Sở Thu Bạch, tim đập nhanh như bị dao cắt.

Nhưng y vẫn phải sống tiếp, phải làm gì đó để chuyển hướng sự chú ý. Vì vậy, y giả vờ ngạc nhiên, nhìn bữa ăn thịnh soạn trên bàn, không trả lời mà cười nói: "Tất cả những thứ này đều do em làm sao? Làm tốt lắm."

"Haha! Tay nghề nấu nướng của em có phải vượt xa sức tưởng tượng của anh không? Em chính là hình mẫu vừa có thể ra ngoài xã giao, vừa có thể vào bếp, lấy được em là phúc của anh đấy." Văn Nhân không hỏi thêm nữa, cô có vẻ rất vui, xoay người đi vào bếp lấy cốc rót sữa tươi vừa hâm nóng trong nồi.

Sở Thu Bạch đi theo muốn giúp đỡ, nhưng lập tức bị cô ngăn lại.

"Anh ngồi xuống, chỉ cần ăn là được rồi, đừng có gây rối." Văn Nhân cẩn thận rót sữa trong nồi ra hai cốc đều nhau: "Bác sĩ ngoại khoa các anh lúc nào cũng làm cho nhà bếp lộn xộn."

Sở Thu Bạch không biết ấn tượng cứng nhắc này của cô về bác sĩ ngoại khoa từ đâu mà có.

Nghĩ lại, rất có thể là từ người yêu thật sự của cô.

Lúc này, Sở Thu Bạch vẫn luôn cố gắng tạo ra một bầu không khí thoải mái, y cười nói: "Xem ra đồng chí Cố Minh Lượng không giỏi nấu nướng lắm, làm mất mặt bác sĩ ngoại khoa chúng tôi rồi."

Văn Nhân không phủ nhận, cười híp mắt đưa ly sữa đã rót cho y, hỏi một cách tuỳ ý: "Khi nào anh về Kinh Thị?"

"Hai ngày nữa sẽ về."

Bệnh viện Hữu Dân thiếu nhân lực nghiêm trọng, có thể xin nghỉ phép mấy ngày đã không dễ dàng.

Văn Nhân: "Cố Minh Lượng muốn gặp em một lần, anh có thể đi cùng em không?"

Sở Thu Bạch sững người: "Chuyện này e là không tiện."

"Sẽ không bất tiện đâu..." Văn Nhân xiên một quả mâm xôi bỏ vào miệng, tiếng nhai đều đều khiến Sở Thu Bạch cảm thấy bồn chồn, y đổ mồ hôi theo phản xạ.

Văn Nhân nói: "Bây giờ anh là lá bùa hộ mệnh của em. Có anh đi cùng, em có thể gặp ai cũng được, em đi gặp anh ấy một mình, lỡ bị người khác biết thì thật sự không ổn." Nói xong, cô tỏ ra đáng thương nhìn Sở Thu Bạch: "Thu Bạch, anh làm ơn làm phước, đi cùng em một chuyến đi, xin anh đấy..."

Bữa sáng được chuẩn bị kỹ lưỡng, hóa ra là Hồng Môn Yến đã được lên kế hoạch từ trước.

Sở Thu Bạch cười không rõ ý: "Anh đi cùng em, vậy gặp anh ta rồi nói gì? Sẽ không ngại sao?"

"Không ngại, không ngại! Anh ấy đã biết hết rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!