Editor: Gấu Gầy
Văn Nhân ở nhà ba mẹ đẻ ba ngày.
Một tuần trước khi Sở Thu Bạch quay trở lại Bắc Kinh, bọn họ bắt đầu thu xếp việc chuyển nhà. Dù sao cũng đã có thai, hai người vẫn sống chung với ba mẹ thì rõ ràng không tiện.
Nhà mới đã mua từ lâu, là một căn biệt thự độc lập rộng hơn 2 mẫu ở trung tâm thành phố Giang Hỗ.
Nhưng đám cưới diễn ra quá vội vàng, việc cải tạo căn biệt thự là công trình kiến trúc lịch sử trọng điểm của Giang Hỗ, lại là một công trình lớn, xem ra không thể hoàn thành trong thời gian ngắn. Sở Thu Bạch bàn bạc với Văn Nhân chuyển đến ở tạm trong căn hộ cao cấp của Sở Thu Bạch ở khu đô thị ven sông Đường Thành.
Khu đô thị ven sông Đường Thành do tập đoàn Viễn Nam của nhà họ Sở đầu tư xây dựng, căn hộ của Sở Thu Bạch và căn hộ mà y từng sống cùng Sở Giang Lai được bàn giao gần như cùng lúc, chỉ khác tầng.
Tuy đã bỏ trống nhiều năm, nhưng vì luôn có người giúp việc đến dọn dẹp định kỳ nên căn nhà được bảo dưỡng rất tốt, ngay cả sàn nhà cũng được lau sáng bóng.
Ngày chuyển nhà, hai người chỉ cần xách vali vào ở. Hành lý của Văn Nhân chất đầy bàn trang điểm và phòng thay đồ trong phòng ngủ phụ, trong nhà mọi thứ đều đầy đủ, chỉ có tủ lạnh trong bếp là trống không.
Lo lắng người giúp việc sẽ phát hiện ra sự bất thường trong mối quan hệ của hai vợ chồng, Sở Thu Bạch đã tìm cớ để người dọn dẹp đến hai lần một tuần, còn để người giúp việc vẫn luôn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của y ở Giang Hỗ lại nhà cũ.
Trong nhà không có đồ ăn gì cả. Sau khi sắp xếp đồ đạc cá nhân xong, Sở Thu Bạch và Văn Nhân quyết định ra ngoài ăn tối.
Sở Thu Bạch không ngờ lại gặp Sở Giang Lai trong thang máy.
Mấy ngày nay, Sở Giang Lai bận rộn công việc, bọn họ chưa gặp lại nhau kể từ sau đám cưới.
Đứng sau Sở Thu Bạch, Văn Nhân vẫn cảm thấy ánh mắt Sở Giang Lai nhìn mình không mấy thân thiện, nhưng nhìn kỹ lại, hình như không phải vậy.
Sở Giang Lai mặc vest nhiệt tình chào hỏi bọn họ: "Anh Thu Bạch, trùng hợp quá!" Vẻ mặt hắn thoải mái tự nhiên, nhưng có lẽ vì công việc quá bận rộn nên quầng thâm dưới mắt hiện rõ, trông hơi tiều tụy. Nhưng dáng vẻ mím môi cười tự nhiên và thân thiện vẫn rất nổi bật.
Đó là sự dịu dàng và tuấn mỹ mà Văn Nhân chưa từng thấy ở Sở Giang Lai, nhưng lại là vẻ đẹp mà Sở Thu Bạch từng thích nhất, cũng quen thuộc nhất. Vì khi cười, đuôi mắt vốn hơi cụp xuống của Sở Giang Lai cong lên nhiều hơn, trong đôi đồng tử đen láy ánh lên vẻ ngây thơ vô hại.
"Anh và cô Văn..." Nói được một nửa, hắn đột nhiên dừng lại, như thể nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm rất ngớ ngẩn: "Ai~, đầu óc em, sao lại không linh hoạt thế này!" Giọng Sở Giang Lai không lớn, ngữ khí cũng bình thản, giống như đang tự nói với chính mình: "Không nên gọi là cô Văn nữa..."
"Anh và chị dâu định ra ngoài ăn tối sao?"
Khả năng thích nghi quá tốt của hắn khiến trái tim Sở Thu Bạch như bị axit sunfuric ăn mòn.
Sở Thu Bạch mặt không cảm xúc đứng im lặng ở cửa thang máy, y không biết nên trả lời như thế nào mới đúng. Cuộc sống ở chế độ tỉnh táo quá khó khăn, giống như nhận được một cuốn bài tập của một môn học chưa từng học, Sở Thu Bạch không biết làm bài nào, nhưng khi tìm kiếm đáp án, lật đến trang giải thích chi tiết về Sở Giang Lai, lại luôn "bỏ qua".
Kể từ khi biết được một phần sự thật, mỗi ngày của Sở Thu Bạch đều bắt đầu với độ khó cấp địa ngục. Y như thể đang thực hiện một ca phẫu thuật cắt bỏ khối u đường tiêu hóa mà không có sự hỗ trợ của thiết bị nội soi, tuy mơ hồ biết sự tồn tại của ổ bệnh, nhưng lại không biết nó ở đâu.
"Anh Thu Bạch?" Sở Giang Lai khó hiểu gọi y.
Sở Thu Bạch hoàn hồn, "Ừ" một tiếng, coi như trả lời.
Đây là sự ngoan ngoãn mà y "mong muốn", nhưng trong lòng lại vô cớ ngập tràn cảm giác chua xót. Sở Thu Bạch cảm thấy khó chịu, khó thở, y không muốn bước vào không gian nhỏ hẹp trước mặt này, không muốn đối mặt với Sở Giang Lai.
"Hai người định ăn gì?" Sở Giang Lai tuỳ ý hỏi.
Thang máy phát ra âm thanh cảnh báo chờ quá lâu, nhưng Sở Thu Bạch dường như vẫn không có ý định bước vào. Sự do dự của y khiến Văn Nhân bên cạnh không hiểu gì, nhưng trực giác nhận biết nguy hiểm khiến cô không muốn đứng một mình bên cạnh Sở Giang Lai, nên lập tức ôm lấy cánh tay Sở Thu Bạch, kéo y đi cùng.
"Chị và anh em định ăn đại thứ gì đó ở gần đây. Còn em? Định đi đâu?" Văn Nhân cố tỏ ra thoải mái.
Ánh mắt Sở Giang Lai dừng lại ở chỗ cánh tay cô và Sở Thu Bạch đang nối liền nhau, nhưng rất nhanh đã dời đi: "Công ty đột nhiên có chút việc, em đến đó một chuyến."
Văn Nhân đoán, chắc là công ty của Sở Giang Lai đã xảy ra chuyện gấp. Vì thang máy vừa dừng ở tầng hầm, Sở Giang Lai đứng ở phía trong liền vội vàng lướt qua Sở Thu Bạch, nghiêng người bước ra khỏi thang máy trước.
Khi ra ngoài, đầu ngón tay rũ xuống của hắn khẽ chạm vào mu bàn tay Sở Thu Bạch.
Sở Thu Bạch lập tức nhạy cảm nhìn hắn. Nhưng Sở Giang Lai như không hề hay biết, không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi thang máy, để lại cho Sở Thu Bạch một bóng lưng lạnh lùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!