Editor: Gấu Gầy
Đám cưới được tổ chức đơn giản.
So với sự hào nhoáng của những cậu ấm cô chiêu khi tổ chức tiệc cưới linh đình, đám cưới của Sở Thu Bạch có vẻ quá đơn giản. Y và Văn Nhân vốn đã thống nhất không tổ chức hôn lễ, nhưng do áp lực từ ba mẹ hai bên, cuối cùng không thể không tổ chức tiệc cưới, nên chỉ mời một số ít người thân và bạn bè đến dự.
Nhưng tục ngữ có câu, giàu sang nơi núi sâu cũng có họ hàng xa. Nhà họ Sở giàu có bốn đời, dù chỉ mời một số người thân và bạn bè thân thiết, thì số lượng cũng nhiều hơn nhiều so với "cả nhà ra trận" của người bình thường.
An ninh của khách sạn tổ chức đám cưới do một công ty bảo vệ nổi tiếng thế giới đảm nhiệm, người phụ trách cam đoan với Sở Thu Bạch rằng "ngay cả một con ruồi lạ cũng không thể lọt vào".
Nhưng điều Sở Thu Bạch thật sự lo lắng không phải là con ruồi lạ nào, mà là Sở Giang Lai lẽ ra phải đến Tân Thành tham dự một cuộc họp quan trọng, nhưng vì đã hứa tham dự đám cưới của y nên hiện tại vẫn ở lại Giang Hỗ chưa đi.
So với Sở Thu Bạch thức trắng đêm, sắc mặt của Sở Giang Lai lại tốt hơn nhiều so với ngày hắn vừa từ Mỹ trở về.
Tại hôn lễ, hắn cầm ly rượu sâm panh trò chuyện vui vẻ với các khách mời đến dự tiệc.
Khi Văn Nhân xuất hiện, Sở Thu Bạch còn lo lắng hắn sẽ hắt rượu sâm panh vào mặt cô dâu.
Y luôn cảm thấy Sở Giang Lai cười như không cười, cho rằng ở những góc khuất không ai chú ý, nụ cười trên mặt Sở Giang Lai sẽ nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ánh mắt độc ác nhìn cô dâu.
Sở Thu Bạch nghĩ, nếu bọn họ đang sống trong một cuốn tiểu thuyết trinh thám, không lâu sau khi kết hôn cô dâu mất tích, thì Sở Giang Lai nhất định là nghi phạm số một.
Nhưng trên thực tế, Sở Giang Lai từ đầu đến cuối đều không có hành động gì quá đáng.
Đối mặt với cô dâu xinh đẹp lộng lẫy, hắn rất ngoan ngoãn cùng mọi người lịch sự khen ngợi, thậm chí còn phối hợp với người dẫn chương trình cùng khách mời vỗ tay tượng trưng nhiều lần.
Ngược lại, bản thân Sở Thu Bạch lại lơ đãng suốt cả buổi. Đến lượt chú rể phát biểu, người dẫn chương trình gọi y ba lần, y cũng không hoàn hồn. Cuối cùng Văn Nhân đứng bên cạnh phải tươi cười nói đỡ lời cho y.
Sở Giang Lai ngồi cách Sở Thu Bạch chưa đầy năm mét nhìn sang. Hắn mặc âu phục chỉnh tề, được sắp xếp ngồi ở bàn khách mời gần nhất, vì sự "nhiệt tình" của trưởng bối, bên phải hắn còn có một cô con gái trạc tuổi hắn của một quan chức cấp cao.
Chiều cao và ngoại hình nổi bật khiến Sở Giang Lai toát lên vẻ xa cách, dưới ánh đèn và trong hoàn cảnh này, hắn trông khó gần hơn bình thường rất nhiều.
Còn vị tiểu thư khí chất bất phàm đó lại khác hẳn với lời đồn là kiêu ngạo ít nói, cô chủ động nói chuyện với Sở Giang Lai rất nhiều. Sở Giang Lai kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cô, trên mặt nở nụ cười xã giao khách sáo.
Khi Sở Thu Bạch đang phát biểu cảm nghĩ về hôn nhân, ánh mắt của hai người nhiều lần vô tình chạm nhau. Lần nào Sở Giang Lai cũng thân thiện gật đầu với y, như một người em trai mừng thay cho hôn nhân của anh mình, giữ phép lịch sự đúng mực.
Sở Thu Bạch đang đứng trên sân khấu phát biểu cảm nghĩ thản nhiên dời mắt, dựa vào trí nhớ siêu phàm, y đọc vanh vách bài diễn văn cảm động do Văn Nhân viết mà không hề dừng lại. Chất giọng thanh trong nhưng lại có chút gì đó lạnh lùng xa cách bẩm sinh khiến những đoạn văn hơi khoa trương trở nên thật lòng và cảm động, nhiều khách mời không khỏi đỏ hoe mắt.
Hàn Thuỵ Cầm ngồi bên trái Sở Giang Lai nhìn lên sân khấu với đôi mắt ngấn lệ, ánh mắt chứa đựng muôn vàn cảm xúc khiến Sở Thu Bạch cảm thấy vô cùng áy náy.
Nói dối trắng trợn như vậy, huy động trưởng bối và bạn bè thật lòng mong y hạnh phúc phối hợp diễn xuất mà không hề hay biết. Điều này quả thực rất quá đáng.
Nhưng y thật sự không còn cách nào khác.
Ích kỷ cũng được, ngu ngốc cũng được.
Cứ coi như y là một đứa con bất hiếu lạc lối đi.
Dù sao thì, nhân gian mấy kẻ bạc đầu, đa phần rẽ lối dãi dầu bước qua.
Một cao trào khác của đám cưới là khi ba của Văn Nhân – Văn Kiến Bân tuyên bố tin vui kép với tất cả mọi người.
"Tôi xin chân thành cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc cưới của con gái tôi..." Sau một loạt lời khách sáo, Văn Kiến Bân đã uống không ít rượu phấn khích chia sẻ tin vui: "Đều là người thân và bạn bè cả, tôi cũng không giấu gì, hôm nay nhà họ Sở và nhà họ Văn là song hỷ lâm môn, chuyện tốt đến thành đôi! Văn Kiến Bân tôi được lên chức ông ngoại rồi!"
Vừa dứt lời, cả hội trường vang lên tiếng reo hò. Hai người mới cưới lại đứng trên sân khấu ngơ ngác. Văn Nhân không hề hay biết bài phát biểu đột ngột của ba mình, cô tái mặt nhìn Sở Thu Bạch, phát hiện sắc mặt của đối phương cũng không khá hơn mình là bao.
Bọn họ đã thống nhất nói rằng đứa trẻ mới hơn hai tháng. Bây giờ lại đột ngột tuyên bố, điều này chẳng những không phù hợp với phong tục mà còn không phù hợp với thỏa thuận trước đó của hai nhà.
Khác với Văn Nhân vẫn cố gắng giữ nụ cười, sắc mặt Sở Thu Bạch hơi trầm xuống, y mím môi nhìn mẹ mình, lại thấy Hàn Thuỵ Cầm được mời lên sân khấu đứng bên trái Văn Kiến Bân, đang tươi cười vỗ tay cùng các vị khách, trên mặt không hề có vẻ ngạc nhiên hay khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!