Chương 11: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Ngày cưới là một ngày thứ Năm yên bình. Sáng sớm có mưa nhỏ, nhưng rất nhanh đã tạnh, mặt đất ẩm ướt, cũng may không có nước đọng.

Nhà họ Sở nằm trong một khu phố do nhiều kiến trúc Gothic cấu thành, khá yên tĩnh giữa lòng thành phố náo nhiệt. Vào mùa thu, cảnh quan đường phố trong và ngoài khu nhà rất đẹp, đi kèm với khí hậu dễ chịu.

Đứng trước cửa sổ kính hình vuông sơn trắng mang đậm phong cách kiến trúc Anh, Sở Thu Bạch thức trắng đêm kéo rèm cửa. Cả khu vườn xanh mướt điểm xuyết những chiếc lá vàng cam hoặc vàng rực, khiến y chợt nhớ đến một mùa thu nhiều năm trước.

Ngày hôm đó lạnh hơn hôm nay rất nhiều.

Báo đài liên tục đưa tin về đợt không khí lạnh tràn về Giang Hỗ trong nhiều ngày, mưa rơi suốt đêm, đến sáng vẫn chưa có dấu hiệu tạnh.

Đêm hôm đó, Sở Giang Lai vừa tròn mười lăm tuổi lấy cớ sợ tiếng sấm mà nán lại trong phòng y không chịu đi.

Năm đó, Sở Thu Bạch hai mươi tuổi, rất trẻ, là độ tuổi cái gì cũng không hiểu nhưng lại tự cho mình đã thấu hiểu sự đời hiểm ác.

Trong mơ, điều tồi tệ nhất cũng chỉ là gặp phải buổi bảo vệ luận văn, nhưng tài liệu đã chuẩn bị kỹ càng lại không cánh mà bay.

Lúc đó y chắc chắn không ngờ rằng, chỉ vài năm sau, những cơn ác mộng như không tìm thấy tài liệu bảo vệ luận văn lại gần như là giấc mơ đẹp đối với mình.

Năm mười bốn tuổi, Sở Giang Lai đột nhiên cao lớn phổng phao, không chỉ cao lên rất nhiều, mà khuôn mặt thanh tú cũng bắt đầu toát lên vẻ thiếu niên phơi phới. Tuy những ngày đó, hắn "trưởng thành" rất rõ ràng, nhưng việc thích tìm đủ loại lý do, kiên trì nằng nặc ở lại phòng anh trai dường như chưa bao giờ thay đổi.

Hôm đó, khi Sở Thu Bạch tỉnh dậy, Sở Giang Lai vẫn đang ngủ. Hắn ngủ rất ngoan, một tay nắm lấy cánh tay Sở Thu Bạch, tay kia đặt trên bụng, nhưng biểu cảm lại lạnh lùng cứng rắn hơn nhiều so với lúc tỉnh táo. Sở Thu Bạch vừa cử động, hắn liền tỉnh dậy ngay lập tức. Trong đôi mắt mở ra nhanh chóng không hề có chút mơ màng nào của người vừa mới tỉnh giấc, sự tỉnh táo và lạnh lùng khiến Sở Thu Bạch vẫn luôn quan sát khuôn mặt đang ngủ của hắn giật mình.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt hơi ngạc nhiên của Sở Thu Bạch, Sở Giang Lai chậm rãi cong mắt, dùng giọng nói vừa mới tỉnh giấc hơi nghèn nghẹn nói với y: "Chào buổi sáng, anh Thu Bạch."

"Chào buổi sáng." Sở Thu Bạch vừa chào hỏi vừa rút tay ra khỏi tay Sở Giang Lai: "Ngủ ngon không?"

"Không ngon." Sở Giang Lai vừa mới qua tuổi dậy thì có giọng nói rất trầm ấm dễ nghe. Tuy khác với giọng nói trong trẻo trước đây, nhưng vẫn giữ được sự ngây thơ luôn muốn làm nũng với anh trai.

Mỗi khi vừa ngủ dậy, tóc mái của hắn dường như luôn rối bù, để lộ vầng trán rộng và đôi mắt sáng ngời vô tội.

"Sao lại không ngon?" Sở Thu Bạch đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù của hắn: "Vì trời sấm nên gặp ác mộng sao?"

Sở Giang Lai tự nhiên dựa vào người y, vùi mặt vào ngực y "Ừ" một tiếng, rồi mềm mại nói: "Em mơ thấy, anh không cần em nữa."

"Sao lại thế được." Sở Thu Bạch cười nói: "Bỏ rơi trẻ vị thành niên là phạm pháp."

"Vậy sau khi em trưởng thành thì sao?" Sở Giang Lai ngẩng đầu lên, cổ áo ngủ mở rộng để lộ xương quai xanh đẹp đẽ. Ánh mắt Sở Thu Bạch dừng lại trên hõm vai hơi lõm của hắn vài giây, rồi đưa tay nhẹ nhàng kéo cổ áo ngủ quá rộng của hắn lại.

Sở Giang Lai dường như không hề hay biết dáng vẻ mang theo tình sắc gợi cảm của mình, vẫn ngây thơ ngẩng mặt lên nói: "Đợi em trưởng thành, anh không cần em nữa thì không tính là phạm pháp..."

"Vậy anh được lợi gì chứ?" Sở Thu Bạch dời mắt đi: "Dù sao cũng hơn trăm cân thịt, anh tốn rất nhiều công sức mới nuôi em béo như vậy, sao có thể nói không cần là không cần được?"

Sở Giang Lai phì cười: "Cũng đúng."

"Thôi, đừng ngẩn người nữa, mau đi rửa mặt." Sở Thu Bạch kéo hắn ra khỏi giường như nhổ củ cải: "Tám giờ rưỡi anh có buổi thảo luận nhóm, chắc mất khoảng nửa tiếng, thảo luận xong chúng ta cùng ăn sáng. Hoặc là, nếu em đói thì ăn trước đi."

"Em không đói." Sở Giang Lai nói: "Em muốn ăn cùng anh."

Ngày hôm đó cách ngày Sở Thu Bạch nhận được lời phàn nàn của giáo viên rằng Sở Giang Lai đối xử lạnh nhạt với bạn học, hành xử theo ý mình chỉ mới ba ngày.

Sở Thu Bạch hai mươi tuổi cảm thấy vị giáo viên đó chắc chắn nhầm rồi. Sở Giang Lai là đứa trẻ ngay cả ăn sáng cũng muốn đợi y, khác xa với lời miêu tả của giáo viên là máu lạnh, coi thường quy tắc và cực kỳ thiếu tinh thần đoàn kết yêu thương bạn bè một cách cực đoan.

Sau khi rửa mặt qua loa, Sở Thu Bạch đến thư phòng. Nhưng cuộc thảo luận luận văn nhóm kết thúc nhanh đến bất ngờ, cuộc họp gồm năm thành viên, vì hai thành viên đột ngột vắng mặt nên buộc phải dời lại.

Sở Thu Bạch hơi bất lực đóng máy tính lại, lê dép lững thững xuống lầu. Nhưng Sở Giang Lai không có ở phòng khách, cũng không thấy hắn ở phòng sinh hoạt chung.

Điện thoại để quên trong thư phòng, Sở Thu Bạch lười đi lấy nên tự mình đi quanh nhà tìm em trai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!