Editor: Gấu Gầy
Trước khi đi ngủ, sau một hồi đôi co với mẹ, tâm trạng buồn bã và lo lắng khiến giấc ngủ vốn đã không tốt càng thêm tồi tệ. Sở Thu Bạch uống liền mấy viên thuốc ngủ mới khó khăn chợp mắt.
Giấc ngủ vốn đã ít ỏi, lại bị vị khách không mời mà đến cướp mất giữa chừng.
Sở Thu Bạch mơ màng tỉnh dậy, y mất vài giây mới nhận ra trên giường có thêm một người. Bộ đồ ngủ vốn kín đáo giờ lại mở toang, cúc áo từ eo được cởi ra đến tận ngực, vạt áo xộc xệch hơn cả những sợi tóc dính trên trán.
Sau một thoáng ngỡ ngàng, cơn giận dữ bùng lên.
"Sở Giang Lai!" Y như một con sư tử nổi giận, cố gắng hất tên khốn không mời mà đến xuống giường.
"Có!"
Sở Giang Lai phá giấc ngủ ngon của người khác không hề nao núng trước sự hung hăng của Sở Thu Bạch.
Ngược lại, hắn còn được nước lấn tới, áp sát vào Sở Thu Bạch, như một con sói đói gian xảo bám vào thành nồi không chịu rời khỏi món canh thịt, trăm phương ngàn kế cũng chỉ vì miếng ăn nóng hổi này.
"Em nửa đêm không ngủ, phát điên cái gì vậy!"
"Em không phải không ngủ mà, chẳng phải em đang định ngủ sao."
Để chứng minh lời mình nói là thật, con sói đói cười toe toét cởi hai cúc áo sơ mi.
"Anh Thu Bạch, em rất ngoan mà. Anh xem, em đang c** q**n áo rồi, sắp ngủ rồi."
Mãi đến lúc này, Sở Thu Bạch bị hắn ôm chặt mới nhận ra hắn đang say.
Hơi thở nóng bỏng, giọng nói của tên say rượu trầm khàn nhưng rất dịu dàng: "Trước khi hiệp sĩ của anh chính thức đi ngủ, anh còn gì dặn dò nữa không? Anh Thu Bạch thân yêu của em?"
"Buông anh ra!"
"Không buông..." Sở Giang Lai cười khẽ, giọng nói khàn khàn mang theo chút ngây thơ: "Hiệp sĩ của anh có thể đáp ứng mọi yêu cầu, chỉ riêng điều này là không được."
Sở Thu Bạch không nói nên lời, cố gắng giãy giụa.
Từ khi Sở Giang Lai tiếp quản sự nghiệp của gia đình, giới kinh doanh đều khen hắn thủ đoạn quyết đoán, tài năng thiên bẩm. Những người cũ của Sở Chấn Thiên cũng thường cảm thán nhà họ Sở hổ phụ sinh hổ tử, Sở Chấn Thiên có người kế nghiệp.
Nhưng trước mặt Sở Thu Bạch, ông trùm kinh doanh được mọi người kỳ vọng này lại như mãi mãi không lớn.
Sở Thu Bạch không có tâm trạng chơi đùa với hắn, y dùng hết sức đẩy hắn ra, đưa tay bật đèn.
Ánh đèn sáng trưng, khiến tất cả những thứ ám muội nực cười đều không còn chỗ trốn.
Sở Giang Lai quỳ một gối trên giường, khuôn mặt tuấn mỹ hơi say. So với hiệp sĩ, hắn giống một Thái tử sau bữa tiệc vô tình đi nhầm cung điện hơn.
Đối mặt với một tên say, Sở Thu Bạch bị kéo tụt quần ngủ xuống một nửa trông vô cùng chật vật.
Chú cún con vô tội không hề xấu hổ hay lùi bước vì đèn được bật sáng. Hắn cho rằng mình không làm gì sai, tất cả những gì hắn làm chỉ là muốn gần gũi với người anh trai yêu quý của mình.
"Anh Thu Bạch..."
Mượn hơi men, Sở Giang Lai tiếp tục dính lấy y, khiến sự kiên nhẫn của Sở Thu Bạch cạn kiệt, y sắp không kìm được nữa, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn - "Rốt cuộc em còn muốn làm loạn đến bao giờ?"
"Chưa đủ!" Sở Giang Lai bị đẩy ra nhiều lần, giọng nói cao hơn một chút, đôi mắt đè nén lửa giận âm u đến mức khiến Sở Thu Bạch nghi ngờ hắn vốn dĩ không hề say.
"Đến lúc này rồi! Chẳng lẽ anh còn ảo tưởng em sẽ bình tĩnh, chân thành chúc phúc anh và người phụ nữ kia trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử sao?!"
Nói đến "sớm sinh quý tử", Sở Giang Lai nhíu mày, vẻ lạnh lùng âm u trong mắt hắn lập tức biến mất, thay vào đó là sự không cam lòng bị tổn thương sâu sắc. Hắn cười tự giễu: "Nhưng mà, hình như anh cũng không cần lời chúc phúc của em..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!