Chương 1: (Vô Đề)

Editor: Gấu Gầy

Thật hiếm khi, đêm nay, y tá trực không gọi điện cầu cứu Sở Thu Bạch.

Nhưng chủ nhiệm Sở vẫn không ngủ được một giấc trọn vẹn.

- Y bị ác mộng đánh thức.

Điều này còn khiến y hoảng sợ hơn cả cuộc gọi cấp cứu lúc nửa đêm.

Cũng may, vẫn là giấc mơ quen thuộc đó, giấc mơ lặp đi lặp lại hơn mười năm, quen thuộc đến mức y thậm chí không cần quá nhiều thời gian để tiêu hóa, rất nhanh đã hồi phục sau cơn kinh hoàng.

Sờ lấy điện thoại trên đầu giường xem giờ, mới hơn ba giờ sáng.

Sở Thu Bạch thiếu ngủ trầm trọng, y đặt điện thoại xuống rồi lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ trở lại còn say hơn dự kiến, nếu không phải cô bé trong khoa gọi điện đến, y đoán mình có thể ngủ quên.

Giấc ngủ hiếm hoi hơn sáu tiếng khiến Sở Thu Bạch tin rằng đây sẽ là một ngày tốt lành.

Nhưng linh cảm đã sai, ca phẫu thuật đầu tiên, phụ mổ của y cứ như bị mất hồn.

- Bộc lộ, kéo, cố định vị trí mục tiêu, không có việc nào làm khiến người ta hài lòng.

Sở Thu Bạch nghiến răng ghìm xuống lửa giận, nhanh chóng bóc tách ổ bệnh, không nói gì.

Trong phòng phẫu thuật do y mổ chính hiếm khi yên tĩnh như vậy, phụ mổ thứ hai rõ ràng cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, cẩn thận cúi đầu kéo móc, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

May mà mọi việc sau đó đều diễn ra suôn sẻ. Mãi đến khi khâu bụng cho bệnh nhân xong, Sở Thu Bạch mặt lạnh tanh suốt cả quá trình mới ném kẹp cầm máu xuống, mắng: "Mẹ nó, không có hồn mà cũng dám vào phòng mổ?!"

Phụ mổ mắc phải vài sai lầm nguy hiểm, mặt đỏ bừng. Anh ta biết mình sai, đối mặt với cơn thịnh nộ của vị trưởng khoa trẻ tuổi không dám nói gì, càng không dám cãi lại, im lặng cúi đầu chịu mắng.

Vừa về đến văn phòng ngồi xuống, phó viện trưởng Quách Quân Bình đã đẩy cửa bước vào.

Sở Thu Bạch không ngẩng đầu lên làm việc của mình, trực tiếp phớt lờ viện trưởng Quách Quân Bình đến năn nỉ.

- Phụ mổ thường xuyên lơ đãng trong ca phẫu thuật vừa rồi là họ hàng của phó viện trưởng Quách.

Quách Quân Bình lúng túng đứng một lúc trước bàn làm việc của trưởng khoa ngoại khoa trẻ nhất bệnh viện, thấy Sở Thu Bạch vẫn không có ý định để ý đến mình, cuối cùng ông không nhịn được ho khan một tiếng: "Trưởng khoa Sở, đang bận à?"

"Không bận, nhưng cũng không rảnh." Sở Thu Bạch vẫn không ngẩng đầu lên: "Phó viện trưởng Quách có gì cứ nói thẳng, không cần phải đứng phạt ở đây. Phiền."

Quách Quân Bình nghẹn lời, những lời năn nỉ cứ thế nuốt xuống.

Sở Thu Bạch thẳng thắn, tính khí không tốt lắm, nhưng kỹ thuật chuyên môn của y rất vững vàng, gia thế hiển hách, tuổi còn trẻ đã là "con dao mổ số một" được công nhận trong giới y học Giang Hỗ.

Khoa truyền nhiễm của bệnh viện Hữu Dân nơi Quách Quân Bình công tác nổi tiếng trên toàn quốc, nhưng ngoại khoa không phải là thế mạnh, thậm chí còn hơi yếu.

Vì vậy, việc Sở Thu Bạch đồng ý từ bệnh viện tuyến đầu ở Giang Hỗ đến tận bệnh viện Hữu Dân ở Kinh Thị xa xôi để giao lưu và hỗ trợ một năm là điều mà ban lãnh đạo bệnh viện Hữu Dân nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Nhà họ Sở có địa vị đặc biệt ở Giang Hỗ, hiện tại tập đoàn Viễn Nam do em họ Sở Hoài Nam của Sở Thu Bạch nắm quyền, tiền thân là Dược Phẩm Viễn Nam. Dược Phẩm Viễn Nam có lịch sử lâu đời, là một ông lớn không thể nghi ngờ trong ngành dược phẩm trong nước.

Nhánh của Sở Thu Bạch tuy không phải dòng chính của nhà họ Sở, nhưng ba y là Sở Chấn Thiên rất có tài kinh doanh, lại dựa vào Viễn Nam, nên quy mô kinh doanh cũng không thể xem thường.

Sở Thu Bạch không thiếu tiền, cũng không coi trọng những thứ khác, chỉ chuyên tâm nghiên cứu chuyên môn.

Danh lợi mà người khác theo đuổi, đối với y tuy không đến mức là rác rưởi, nhưng cũng chẳng khác rác rưởi là bao.

Nghe nói, những năm trước có đồng nghiệp muốn bám víu nhà họ Sở, vì muốn lấy lòng Sở Thu Bạch đã gọi y là "Vua phẫu thuật", lời tâng bốc này lập tức bị Sở Thu Bạch ghét bỏ: "Vua phẫu thuật? Tuy người học y đều là dân khối A, nhưng cũng không cần phải đặt cho tôi cái danh xưng kém văn hóa như vậy chứ?" Y không thích giao tiếp xã giao vô bổ, nhưng cũng không phải không hiểu chuyện đời, y biết rõ những lời khen ngợi khoa trương này là vì cái gì, nên thẳng thắn nói: "Đều là bác sĩ bình thường, thật sự không cần phải đặt cho tôi những danh hiệu này. Hãy giữ lời ngon tiếng ngọt đó về nhà dỗ vợ con đi. Tôi thích kết giao với những người có chuyên môn giỏi, chúng ta đều phải nâng cao tay nghề, chữa bệnh cứu người cho tốt mới là điều quan trọng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!