Lăng lão gia tử từng nói qua, Lăng Hi giống như từ khi sinh ra đã có sẵn một cỗ khí chất mạnh mẽ từ trong xương tủy, dù gặp bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến nó tiêu tán, ngược lại càng chèn ép, bật ngược lại càng lớn
Cho nên dù Lăng Hi gặp phải cục diện tệ đến cỡ nào, tình cảnh thảm thiết đến cỡ nào, cũng sẽ không tự mình từ bỏ
Hắn tùy ý quét mắt nhìn hai tiểu hài tử này, cúi đầu cười ra tiếng, đặc biệt hòa khí cũng đặc biệt âm trầm hỏi
"Như thế nào, ghét bỏ ta?"
Hai người như là bị đột nhiên bóp chặt cổ, tiếng khóc đột nhiên dừng lại, thân thể nhỏ bé càng hung hăng run rẩy, run cầm cập hoảng sợ nhìn hắn, không dám đáp lời.
Cách đó không xa hai gã bắt cóc chú ý tới động tĩnh bên này, không khỏi đứng dậy nhìn xem
Tóc vàng cũng nhanh chóng hồi thần, quan sát một chút ánh mắt của tiểu hài tử, thanh âm dường như có chút run
"Ta cảnh cáo ngươi đừng...... đừng xằng bậy a, ngươi muốn ăn cái gì ca ca đi lấy cho ngươi, ăn kẹo không?"
Lăng Hi không đáp, tiếp tục cười ha hả nhìn chằm chằm hai vật nhỏ này
"Thả lỏng, ta cũng sẽ không ăn các ngươi, ta chỉ là......" Hắn còn chưa dứt lời, bỗng nhiên không hề có báo trước mà dùng lực bổ nhào tiểu nam hài, như điên mà cười to
"Ta chỉ là muốn giết người mà thôi"
A oa oa oa —!
Tiểu cô nương nháy mắt vỡ òa, khóc thành tiếng, rít cao giọng the thé phảng phất có thể phá tan nóc nhà
Ôi cái đm! tóc vàng nhất thời điên rồi, hoảng loạn bắt đầu tìm chìa khóa. Hai kẻ bắt cóc còn lại cũng hết hồn, vội vàng tiến lên.
Lăng Hi sẽ luôn không lãng phí cơ hội, liền ngay lúc sơ hở này nhanh chóng đến gần nam hài bên tai thì thầm vài câu
Trước kia hắn phải trải qua rất nhiều lần huấn luyện tự chủ, tuy rằng trạng thái hiện tại không tốt, lại không đến nỗi mất khống chế — cho dù vì áp chế ý niệm giết người khiến tay hắn đều run lên, nhưng cũng không có tiến lại thêm một bước
Một tiếng răng rắc nhỏ, tóc vàng mở khóa ra, kéo quần áo Lăng Hi đem hắn lùi về phía sau, đồng thời đem hai tiểu hài tử kia đi ra ngoài.
Bọn bắt cóc còn lại đuổi tới cho Lăng Hi một bàn tay, quát
"Thành thật một chút!"
Lăng Hi bị đánh đến lảo đảo, dùng đầu lưỡi chạm vào chỗ đau, nhếch môi, lạnh như băng mà nhìn chằm chằm hắn. Bọn bắt cóc đang muốn đóng cửa, thấy thế lại đạp hắn một cước Không phục?
Lăng Hi cười gật đầu
"Ta muốn giết chết ngươi"
Chỉ bằng ngươi Bọn bắt cóc cười nhạo một tiếng, lười so đo cùng tiểu hài tử, một lần nữa khóa cửa lại
Tiểu nam hài được thả ra kinh ngạc nhìn Lăng Hi, trên mặt vẫn mang theo nước mắt chưa khô, hắn gặp Lăng Hi bình thản liếc chính mình liếc nhìn, trong chốc lát đầu hắn lóe qua những thứ vừa nghe được, vài câu nam tử hán
"bảo hộ tiểu muội muội",bình an về nhà kia cho hắn dũng khí rất lớn
Hắn hít sâu một hơi, nắm tay tiểu cô nương đi đến chỗ bọn bắt cóc đang ngồi, nức nở nói
"Thúc thúc, van cầu các ngươi, đừng đem chúng ta nhốt vào đó nữa, chúng ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần không cùng một chỗ với hắn, thì người muốn chúng ta làm gì cũng được"
Tiểu cô nương cũng bị hù chết, sắc mặt trắng bệch gật gật đầu, nhỏ giọng khóc thút thít, đáng thương đến cực điểm
Bọn bắt cóc đương nhiên hi vọng tiểu hài tử có thể phối hợp một chút, thần sắc hòa hoãn, kiên nhẫn trấn an vài câu, còn đem đồ ăn vặt đã mua tốt trước đó đưa cho bọn họ, không khí nhất thời lại thực hòa hợp.
Lăng Hi lười biếng dựa vào lồng sắt, nhìn bọn họ không ngừng cười ha hả
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!