Thành phố C, viện an dưỡng ngoài thành.
Đang là đầu xuân, hoa trong viện nở rộ, nhàn nhạt điểm ở đầu cành, từng đám từng đám, hết sức mê người.
Lăng Hi ngồi trong tiểu đình, trong viện một người đàn ông lực lưỡng mặc mini
-skirt lần thứ năm lượn tới trước mặt hắn.
Tráng hán cầm khăn tay, vẻ mặt e thẹn,
"Đuổi theo ta đi ~ Mau đuổi theo ta nha ~ nha a a a ~"
Phía sau một đám y tá biểu cảm vặn vẹo, điên cuồng ra sức đuổi theo:
"Chậm một chút, ngươi đồ tiểu yêu tinh mê hoặc người…."
"Đáng ghét nha ~ Các ngươi bắt được ta, luân gia sẽ tặng các người một cái môi thơm nha ~"
Đám y tá nhất thời lệ tuôn đầy mặt,
"Ngươi đồ tiểu yêu tinh mê hoặc người."
Cách đó không xa có một bệnh nhân khác, thê lương nằm trên mặt đất, đầu và lòng bàn chân hình như còn kê lên đũa.
Đám y tá tận tình khuyên nhủ,
"Gia, dậy đi, trên mặt đất rất lạnh."
Không, người bệnh bi thương chỉ vào tráng hán,
"Các ngươi nhìn xem, ngay trước mặt ta trêu hoa ghẹo nguyệt, ta muốn nằm quỹ*."
*nằm trên đường ray tự sát.
Y tá cố gắng giữ bình tĩnh,
"Thiên nhai nơi nào không có hoa cỏ, ngài tội gì phải vậy a…"
"Nhưng kẻ khác không xinh đẹp bằng hắn."
Y tá thống khổ bưng kín mặt.
Lăng Hi cười cười.
Tuy rằng hắn từng nghe không ít người nhắc đến viện an dưỡng trên sườn núi ngoài thành, nhưng đây là lần đầu tiên đến đây.
Bệnh nhân ở nơi này ngoại trừ không thể ra ngoài phạm vi quy định, còn muốn làm gì thì làm cái đó, mỗi người đều có một nhóm y tá theo sát, giống hệt người hầu lẽo đẽo theo sau.
Người bệnh ảo tưởng mình là minh tinh, bọn họ phải là fan não tàn ; người bệnh nói mình là Vương gia, bọn họ phải phối hợp thỉnh an ; người bệnh thu mình trong góc bán thân, bọn họ phải vung tay, mua lấy vị tổ tông này về phòng bệnh…. Tóm lại, hết thảy đều lấy người bệnh làm trung tâm.
Lăng Hi cười, là bởi hắn biết mục đích căn bản khi lúc trước viện trưởng xây dựng viện an dưỡng ở đây – hốt tiền.
Thúc Thành ngồi bên cạnh Lăng Hi, ánh mắt chăm chú nhìn cảnh tượng trong viện, sau đó lại nhìn về bàn của bọn họ.
Trước mắt có ba người, Lăng Hi, bác sĩ Hà cùng với… một bệnh nhân khác. Bệnh nhân này vẻ mặt nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, tuy rằng tạm thời không có triệu chứng gì khác, nhưng ai biết chốc nữa có thể phát bệnh hay không, không lẽ Lăng thiếu thực sự không định đổi chỗ nói chuyện sao?
Thúc Thành đánh giá Lăng Hi, thấy vị thiếu gia này đặc biệt bình tĩnh, chén trà bị giật lấy cũng không tức giận mà chỉ tiếp tục cùng bác sĩ nói chuyện phiếm, không khỏi nghĩ thầm, rằng Lăng thiếu căn bản không hề khủng bố như bên ngoài đồn đại, tính tình thật tốt nha!
Hà Thiên Phàm ngồi đối diện bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười đúng mực. Hắn thấy người bệnh lần thứ hai giật lấy chén nước của Lăng Hi, liền liếc đương sự một cái, thấy Lăng Hi hoàn toàn không lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn, thầm nghĩ một tiếng quả nhiên vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!