Cô dở khóc dở cười, nhìn người đàn ông cách màn hình, anh mới tắm xong, giữa trán có vài sợi tóc chưa khô, có vài giọi nước chậm rãi trượt theo sườn mặt xuống, dọc theo xương hàm thanh tú chảy vào cổ áo.
Tưởng tượng đến phong cảnh phía dưới áo, Thẩm Mộ Xuy có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Cô đỏ mặt, dời mắt ho khan một tiếng:
"Lý do này…… Anh nói ai mà tin chứ."
Du Tùy mỉm cười, nhướng mày:
"Đây là sự thật, họ không tin cũng phải tin."
Thẩm Mộ Xuy: ……
Cô khinh thường nhìn Du Tùy, tuy nhiên không thể cãi lại anh.
Trầm mặc một lát, Thẩm Mộ Xuy liếm môi dưới hỏi: Anh mệt không?
Du Tùy lắc đầu: Không mệt.
Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ:
"Bạn của em không ở đây cùng với em sao?"
"À ừm, cô ấy về nhà rồi."
Vốn dĩ Lục Tâm Nghi còn tính ở bên ngoài chơi mấy ngày, kết quả hai người hôm nay đi ra ngoài đúng lúc đụng phải người quen, cô ấy bị bắt phải trở về nhà sớm.
Bỗng dưng Du Tùy đột nhiên nhéo nhéo giữa mày nói to: Niên Niên?
Cái gì?
Thẩm Mộ Xuy theo bản năng trả lời, một lát sau cô mới hồi phục tinh thần lại kinh ngạc nhìn người đàn ông bên kia màn hình đang nở nụ cười mờ ám.
Anh —— mặt Thẩm Mộ Xuy đỏ lên, trừng mắt nhìn anh:
"Sao anh đánh bất ngờ vậy."
Trong mắt Du Tùy đầy ý cười, khóe môi cong lên:
"Sao lại ngốc như vậy."
Ai ngốc chứ.
Cô bĩu môi, đôi mắt lóe ánh sáng: Sao anh biết được?
Du Tùy suy nghĩ:
"Tối hôm qua anh đã biết rồi."
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh:
"Ý của anh là…… Trước đó anh đã nghi ngờ rồi sao?"
Du Tùy gật đầu:
"Không xem như là nghi ngờ, tuy rằng em đã thay đổi giọng hát, nhưng đối với anh thì đã quen vói giọng hát của em rồi, có thể nghe ra được một chút."
Nhưng mà Thẩm Mộ Xuy không thường xuyên ca hát, cho nên mới không có ai phát hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!