Editor: Lemon
Beta: Ume
Buổi sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua bức màn dày nặng, từng tia sáng mỏng manh chiếu vào phòng.
Tiếng chuông di động vang lên không ngừng, Thẩm Mộ Xuy cau mày không vui chui đầu vào chăn.
Nhưng người gọi điện hình như đang giằng co với cô vậy, không bắt máy sẽ tiếp tục gọi.
Hơn nửa ngày sau, Thẩm Mộ Xuy không thể không vươn tay vuốt điện thoại.
Alo. Giọng cô mới dậy rất nặng hỏi.
Lục Tâm Nghi nghe giọng cô mí mắt nhảy lên, có chút lo sợ bất an: Cậu còn chưa dậy à?
Thẩm Mộ Xuy: ……Ừm.
Cô nhắm mắt lại, muốn bật đèn trên tủ đầu giường, còn chưa sờ soạng đến nút mở, đầu dây bên kia điện thoại đã hoảng sợ hỏi:
"Vậy sao cậu lại không ở nhà?!"
???
!!!
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, lập tức mở bừng mắt.
Lúc nhìn đến bài trí trong phòng, cô yên lặng nhắm mắt lại.
Tớ…… Cô gian nan từ trong cổ họng nghẹn ra mấy chữ: Ở đối diện.
Lục Tâm Nghi: ……???
Hai mươi phút sau, Thẩm Mộ Xuy ngồi trên bàn cơm nhà mình, tiếp nhận Lục Tâm Nghi đánh giá cùng dò hỏi.
"Tiểu Mộ Mộ……Cậu đã ngủ với người cậu thích rồi hả?"
Cô chớp mắt to nhìn cô ấy.
Thẩm Mộ Xuy nghẹn lời.
Đối diện ánh mắt bát quái của cô nàng, cô A lên một tiếng, vội vàng hoàn hồn: Không có không có! Cô lời lẽ chính đáng nói:
"Bọn tớ không có ngủ chung!"
Tuy nói như thế nhưng lỗ tai đỏ hồng của cô đã tiết lộ bí mật.
Lục Tâm Nghi nhướng mày, tiếp tục hỏi:
"Không ngủ chung? Không phải hôm nay cậu thức dậy ở bên kia sao?"
Thẩm Mộ Xuy: ……
Phải giải thích thế nào đây.
Bỗng dưng cô nghĩ tới tối hôm qua.
Sau khi cô không sợ chết mà trêu chọc anh, Du Tùy một chút cũng không khách khí mà chiếm không ít tiện nghi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!