Chương 45: (Vô Đề)

Edit: HY

Beta: Claret

Thẩm Mộ Xuy sớm đã biết Du Tuỳ có tật xấu ngay lúc cô đang cảm động thì trêu cô rồi.

Nhưng cho dù như vậy, lần nào cô cũng bị Du Tuỳ trêu cho mặt đỏ tai hồng, tim đập như gõ trống.

Cô cúi đầu, hai người yên lặng nhìn nhau một lúc lâu, nghĩ đến câu anh vừa nói, ánh mắt Thẩm Mộ Xuy ngại ngùng nhìn sang hướng khác, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Nói chuyện đàng hoàng."

Du Tuỳ mỉm cười, đáy mắt tràn đầy ý cười:

"... Có muốn thử không?"

Thẩm Mộ Xuy nhướng mày, bỗng dưng nghĩ đến một vấn đề quan trọng.

"Chúng ta kéo đàn ở đây, lớn tiếng thế liệu có bị chụp không nhỉ?"

Du Tuỳ trầm tư vài giây, bình tĩnh phân thích: Chắc là không đâu.

Quanh hai người quả thực chẳng có ai cả, ban đầu chỗ này có năm ba người đi dạo thì họ cũng đã rời đi từ lâu rồi.

Thẩm Mộ Xuy cũng nghĩ như vậy, cô nghĩ một chút rồi nhìn Du Tuỳ:

"Thế em đứng kéo một đoạn cho anh nhé?"

Cô vừa cười vừa phân tích:

"Như vậy nếu có fan phát hiện thì chúng ta có thể chạy đi ngay, đúng không?"

Du Tuỳ: ……

Hai người đều thuộc kiểu người hành động, nói là làm liền ngay.

Nơi góc đường khá vắng vẻ, Thẩm Mộ Xuy cầm đàn cello đứng dưới bóng cây, khung cảnh đẹp không nói nên lời.

Chỉ khi đối mặt với cây đàn cello thì ánh mắt cô mới sáng lấp lánh như vậy.

Du Tuỳ đứng bên cạnh, trong mắt anh đều là cô, cả khuôn mặt dịu dàng hơn vài phần.

Tiếng đàn cello trầm thấp vang lên, mặc dù không có phối nhạc gì nhưng vẫn làm người ta chìm đắm trong đó.

Cô gái nhỏ từng làm nũng trong lòng anh đã lặng lẽ trưởng thành rồi, thậm chí còn vô cùng xuất sắc nữa.

***

Cả hai đều lo bị nhận ra nên chỉ kéo một đoạn ngắn liền quay trở lại xe.

Thẩm Mộ Xuy cong mắt nhìn Du Tuỳ, nhỏ giọng hỏi: Anh thấy sao hả?

Du Tuỳ nhìn cô, trả lời vô cùng nghiêm túc: Vô cùng tốt.

Anh duỗi tay nhéo mặt Thẩm Mộ Xuy, mỉm cười hỏi:

"Em không tin tưởng bản thân mình à?"

Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt: Không phải đâu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!