Edit: Claret
Beta: Lemon
Trong nháy mắt, hai người bừng tỉnh, ăn ý quay đầu nhìn về phía cửa chính bên kia.
Mấy đôi mắt chạm nhau, nhìn nhau chằm chằm.
Triệu Khang tức hộc máu nhìn Du Tuỳ, mặt đỏ bừng.
Còn Lý Lộ đứng bên cạnh ý tứ sâu xa nhìn hai người, ho nhẹ một tiếng nói:
"Hai người không nghe thấy tiếng đập cửa sao?"
Thẩm Mộ Xuy: …
Nếu nghe được thì chẳng có cảnh này!
Bỗng dưng, chuông cảnh báo trong đầu Thẩm Mộ Xuy vang lên, không do dự giơ tay đẩy Du Tuỳ ra.
Du Tuỳ không chú ý, lập tức bị Thẩm Mộ Xuy đẩy ngồi bệt trên đất.
Mọi người: …
Một lúc lâu sau, Cố Thư đi đến cười haha ầm lên:
"Cái đó…Cẩn thận một chút, Tuỳ Thần còn đang trong dư vị đấy."
Du Tuỳ: …
Anh nhìn hai má cô gái nhỏ hồng hồng, bất đắc dĩ cười.
Định nói gì đó, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc.
Im lặng một lát, Du Tuỳ lạnh lùng nhìn Triệu Khang:
"Đến mà không biết gọi điện sao?"
Triệu Khang nghẹn lời, tức giận nói:
"Gọi cái rắm, có phải tôi không biết cậu ở chỗ nào đâu!"
Lý Lộ không chịu nổi bầu không khí này, chị vội vàng giảng hoà:
"Đừng cãi nhau đừng cãi nhau, ra ngoài trước đi."
Chị thoáng nhìn ra ngoài nói:
"Bên ngoài còn rất nhiều fans, Tùy Thần đi trước đi."
Du Tuỳ gật đầu, thái độ đối với Lý Lộ tốt hơn đối với Triệu Khang gấp trăm ngàn lần.
"Phiền mọi người rồi." Anh dừng một chút, nhìn Lý Lộ nói:Vất vả rồi.
Lý Lộ cười:
"Nên làm mà, hai người để ý chút nhé."
Được
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!