Editor: Nguyên An.
Beta: Ume.
Thẩm Mộ Xuy lướt Weibo vài tiếng đồng hồ, đến lúc Du Tùy gọi điện thoại tới mới dừng lại.
Cô nhìn nét mặt ủ rũ của người đàn ông trên màn hình.
Thẩm Mộ Xuy hoảng hốt, thấp giọng hỏi: Anh mệt lắm hả?
Du Tùy ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói từ điện thoại truyền tới có vẻ trầm khàn hơn, rất dễ nghe.
Không mệt.
Giọng anh nén ý cười:
"Hôm nay em làm gì vậy?"
Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt:
"Không làm gì cả, em chỉ thoải mái ăn uống ở nhà Cố Thư mà thôi".
Cô dừng một chút, nhỏ giọng hỏi:
"Anh xem Weibo chưa? Video phỏng vấn kia đã chiếu rồi đấy".
Du Tùy hơi giật mình, mí mắt giật giật:
"Vẫn chưa kịp xem, trên mạng nói gì vậy?"
Anh nhìn Thẩm Mộ Xuy đỏ mặt, cúi đầu cười: Nói gì về anh sao?
Thẩm Mộ Xuy không nói gì, tai đỏ lên, nói:
"Anh tự đi xem đi, em không biết nói như thế nào nữa".
Lời cư dân mạng nói, cô thật sự nói ra không được, cảm thấy quá xấu hổ.
Nghe vậy, Du Tùy đột nhiên cười:
"Được, vậy đợi lát nữa anh tự xem".
Anh ho nhẹ một tiếng:
"Sáng mai anh sẽ trở về, chuyến bay lúc 6 giờ".
Em đến đón anh.
Thẩm Mộ Xuy mắt sáng lên, hưng phấn nói:
"8 giờ đúng em sẽ đến sân bay".
Du Tùy nhướng mày, nhìn sắc mặt cô hưng phấn:
"Em có thể dậy nổi sao?"
Thẩm Mộ Xuy không nói gì, nhìn anh:
"Em chắc chắn sẽ dậy đúng giờ".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!