Nụ cười trên mặt Thẩm Mộ Xuy ngừng lại, nhịp tim cũng chậm nửa nhịp.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt ngưng lại.
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô, khóe môi cong lên, cúi đầu nhìn xuống, ngọn đèn sợi đốt màu trắng ngoài hành lang sáng ngời trên đỉnh đầu anh, hàng mi dài cong vút, còn có khuôn mặt 360 độ không góc chết ngay trước mặt cô.
Điều quan trọng nhất là —— đôi đồng tử màu hổ phách kia.
Cặp mắt đẹp khiến Thẩm Mộ Xuy đắm chìm trong đó, giờ phút này đây đang nhìn cô cười.
Hồn phách của cô đều bị câu đi hết rồi.
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng ho khan:
"Hai người đứng ở đây làm gì thế?"
Là Triệu Khang.
Thẩm Mộ Xuy hoàn hồn, vội vàng lùi về sau mấy bước.
Du Tuỳ nhíu mày, lạnh nhạt liếc nhìn người đến: Tìm tôi làm gì?
Triệu Khang: ........
Anh ta nghẹn lời, với thái độ vô cùng không nể mặt của nghệ sĩ nhà mình anh quả thực không còn gì để nói.
Tự an ủi mình một lúc theo thói quen là ổn, Triệu Khang quay lại chào Thẩm Mộ Xuy:
"Vừa rồi tập dợt có được không?"
Thẩm Mộ Xuy mỉm cười: Xong rồi ạ.
Triệu Khang nhướng mày trêu ghẹo:
"Lâu rồi tôi không nghe Du Tuỳ hát, cuối cùng cũng được nghe lại rồi."
Nói xong, anh ta nhịn không được chỉ Du Tuỳ:
"Em biết không, năm ấy khi tôi ký với Du Tuỳ, cứ ngỡ rằng sẽ bồi dưỡng cậu ta thành ca sĩ, lúc đó cậu ta-----"
Lời còn chưa dứt, một tiếng ầm vang lên trên hành lang, cửa phòng bị đóng lại, Triệu Khang suýt chút nữa đụng phải cánh cửa trước mặt.
Anh ta chớp mắt kinh ngạc, gõ cửa phòng:
"Du Tuỳ, cậu làm gì đấy?"
Anh ta còn chưa nói xong mà!!
Trong phòng, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Mộ Xuy nghe giọng nói bên ngoài vọng vào, king ngạc một lát, mới khó khăn nghẹn ra một câu:
"…. Tự nhiên anh đóng cửa làm gì?"
Du Tùy khẽ nhíu mày, liếc nhìn cô nói: Ồn ào quá.
Thẩm Mộ Xuy: ...
Cô cười cong môi: Không sao đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!