Tác giả: Phân Phan Hòa Quang
Editor: Lemon
Trước kia từ này đối với hai người đều vô cùng quen thuộc.
Thẩm Mộ Xuy nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, bừng tỉnh nghĩ tới lúc nhỏ…… có chuyện gì người đầu tiên cô tìm không phải Chu Túy Túy hoặc Thẩm Nam, mà là Du Tùy.
Cho dù là muốn ăn cái gì, hoặc là muốn chơi cái gì, mỗi ngày trong miệng cô đều là ca ca.
Sau khi Du Tùy rời đi, một khoảng thời gian rất lâu Thẩm Mộ Xuy cũng không thể thích ứng được, Chu Túy Túy ở nhà nướng BBQ, nướng bắp cho cô ăn, cô sẽ theo bản năng gọi
"Ca ca mau bẻ bắp cho Ngủ Ngủ", lúc ăn tôm cũng giống như vậy.
Nhưng mỗi một lần hô lên bên cạnh đã không còn ca ca cùng cô lớn lên từ nhỏ.
Lúc gọi xong Thẩm Mộ Xuy sẽ mất mát, sẽ khóc.
Lúc ban đầu còn ôm Chu Túy Túy khóc lóc hỏi ca ca của cô đi đâu rồi, vì sao không cần cô, vì sao không tới nhà cô……
Có một đoạn thời gian, Thẩm Mộ Xuy thậm chí mắc chứng tự bế, đàn cello cô thích nhất cũng không kéo, mỗi ngày đều thẩn thờ.
Sau đó Chu Túy Túy mang cô đi khám bác sĩ, sau khi tốt lên liền thuận theo ý Thẩm Mộ Xuy, trước tiên đưa ra nước ngoài học tập.
Sau đó cô dần dần lớn lên, cũng không còn để tâm vào chuyện vụn vặt giống như lúc còn nhỏ, nhưng nhà cũ ——cô vẫn không nguyện ý trở về.
Lúc còn nhỏ Du Tùy chăm sóc cô cẩn thận tỉ mỉ.
Là bởi vì như thế mới không muốn buông tha cùng khổ sở.
……
Sau khi hết bệnh Thẩm Mộ Xuy không bao giờ gọi ca ca, cô theo bản năng bày xích hai chữ này.
Cô ngẩng đầu cùng Du Tùy không tiếng động đối diện.
Bỗng dưng tâm tình Thẩm Mộ Xuy không còn tốt nữa.
Du Tùy thấy trong mắt cô tràn đầy xa cách liền hoảng hốt: Anh xin lỗi.
Thẩm Mộ Xuy lắc đầu, chuyển đề tài:
"Không có việc gì, em chủ yếu là lo lắng lúc nói chuyện không lựa lời, nhưng hẳn là không đến mức đó đi, mấy ca sĩ kia đều dễ ở chung sao?"
Du Tùy rũ mắt, dịch tầm mắt sang hướng khác, nhẹ Ừ một tiếng:
"Thịnh Úc em đã gặp rồi, hai người kia hẳn là cũng tạm được, không quá thân."
À.
Thẩm Mộ Xuy cong môi: Vậy em không sợ.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Thẩm Mộ Xuy còn đang suy nghĩ tìm cớ rời đi Ngụy Tiểu Văn đã điện thoại tới.
Mắt cô sáng lên, cầm di động tỏ ra vui vẻ nhìn Du Tùy:
"Trợ lý em gọi, em về trước đây."
Được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!