Chương 11: (Vô Đề)

Tác giả: Thời Tinh Thảo

Editor: Lemon

Lúc người đại diện gọi điện tới Thẩm Mộ Xuy còn đang trong giấc mộng.

Tối hôm trước Thẩm Mộ Xuy đột nhiên có linh cảm, ghé vào bàn viết ca khúc mới.

Sau khi viết xong cô lại đi phòng cách vách soạn nhạc, lặp đi lặp lại sửa chữa vài lần mới tạm thời vừa lòng.

Cả đêm Thẩm Mộ Xuy đừng nói là xem di động, chạm vào cũng chưa từng.

Lúc cô làm việc chính là như vậy, đem tất cả mọi chuyện đặt sang một bên, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.

Cô là một nhà diễn tấu đàn cello nhưng trên phương diện soạn nhạc cực có thiên phú, cho nên lúc rảnh rỗi Thẩm Mộ Xuy cũng viết ca khúc cho người ta, kỹ nhiều không áp thân*, cô cũng không cho bản thân áp lực quá lớn, thông thường đều là có linh cảm mới làm.Nhưng từ cao trung đến bây giờ ——dựa vào thái độ lười biếng này của cô cố tình còn rất nổi.

Trong giới ca sĩ, ca khúc của cô là khó có được.

Lý Lộ gọi di động cho Thẩm Mộ Xuy, đến cuối cùng —— Lý Lộ không thể không gọi vào điện thoại bàn đặt trong phòng cô.

Đó là vì phòng ngừa Thẩm Mộ Xuy tắt âm, nhưng có việc gấp mới gọi, kết quả lập tức có tác dụng.

Alo.

Thẩm Mộ Xuy mơ mơ màng màng quỳ cạnh sô pha, giọng khàn khàn hỏi.

Lý Lộ vừa nghe giọng cô thì còn có cái gì không hiểu nữa.

"Tối hôm qua em thức đêm soạn nhạc?"

Ừm. Thẩm Mộ Xuy ghé vào trên sô pha nhắm hai mắt: Có việc gì gấp sao?

Lý Lộ:

"…… Cũng không xem như việc gấp, em cùng Du Tùy có phải rất thân hay không?" Lúc trước Thẩm Mộ Xuy nói Du Tùy tham gia cô mới tham gia Lý Lộ cũng không hỏi nhiều, chị chỉ nghĩ Thẩm Mộ Xuy đơn thuần là thích Du Tùy —— cái loại thích của fans đối với thần tượng.

Nhưng hiện tại xem ra giống như không chỉ là thế.

Cũng được. Cô còn chưa tỉnh ngủ, suy nghĩ đều chậm nửa nhịp.

Làm sao vậy?

Lý Lộ dừng một lát nói:

"Du Tùy theo dõi Weibo em, em còn chưa theo dõi lại, fans còn đang ồn ào kia." Chị bật cười, nghĩ cô hiện tại cũng không có tâm tư hỏi cái gì nên nói:

"Thôi, em ngủ tiếp đi, chuyện trên Weibo chị có thể giải quyết."

À.

Cúp điện thoại, Thẩm Mộ Xuy cũng lười trở về giường, nhắm mắt bò trên sô pha tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.

Bên kia, Tiền Bằng yên lặng rời xa chiến trường, quy củ đứng ở một bên nhìn hai người ngồi đối diện.

Triệu Khang kêu thảm: Du! Tùy!

"Cậu một ngày không tìm việc cho tôi làm liền cảm thấy nhàm chán có phải hay không!!!" Triệu Khang thật sự cảm thấy hắn hầu hạ Du Tùy nhiều thêm mấy năm nữa nhất định sẽ chết sớm, mỗi ngày đều lúc kinh lúc rống vượt qua, tâm tình cao thấp phập phồng giống như ngồi tàu lượn siêu tốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!