Editor: Lemon
Lái xe là không có thể nào.
Nhưng Thẩm Mộ Xuy cũng có bí mật nhỏ không muốn cùng chia sẻ với mọi người, cho nên lôi kéo Du Tùy lên lầu.
Phòng gác mái nhỏ trên lầu vẫn còn giữ lại, dì Thu Thu cách một đoạn thời gian sẽ lên đây quét tước.
Đương nhiên này còn chưa đủ, ngoại trừ cái này, Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy khi còn nhỏ cũng đã tới nơi này một lần, hai người còn có không ít bí mật nhỏ ở đây.
Căn phòng vẫn được bài trí giống lúc còn nhỏ như đúc, khóe môi Thẩm Mộ Xuy cong cong cười, nhìn về phía Du Tùy:
"Anh xem, cái giường này vẫn còn đây này."
Du Tùy cười:
"Thật sự muốn anh ngủ với em?"
Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt:
"Cái này thì không cần."
Du Tùy cười, hôn cô một ngụm: Anh không ngại.
Thẩm Mộ Xuy đỏ mặt lắc đầu:
"Không được không được, đợi lát nữa fans sẽ nghĩ nhiều." Nghĩ nghĩ, cô còn nhắc nhở Du Tùy:
"Anh đừng làm trôi son của em."
Nghe vậy, Du Tùy cúi đầu nhìn son trên cánh môi cô, dừng một chút anh một tay ôm giai nhân vào ngực, cúi đầu hôn xuống.
Thẩm Mộ Xuy ưm một tiếng, không nhịn được hôn trả Du Tùy.
Sau khi hôn xong, nhìn son bị lem trên cánh môi cô, Du Tùy cọ ngón tay qua khóe môi, lại cọ trở lại, thấp giọng hỏi: Không thể làm trôi?
Thẩm Mộ Xuy: ……
Hu hu hu, Du Tùy đã nhiễm thói hư tật xấu rồi.
Đã nói không thể làm trôi son rồi mà còn…
Cô hờn dỗi trừng anh.
Du Tùy cười nhẹ, cắn cô một cái:
"Không thể trách anh, là do em quyến rũ anh trước."
???
Thẩm Mộ Xuy nhìn người đàn ông da mặt dày, khóc không ra nước mắt.
Cô Hừ một tiếng, không muốn so đo với Du Tùy, cúi đầu bắt đầu ở trong phòng tìm kiếm.
"Anh nhìn này, cái này là lần trước chúng ta để lại đấy."
Du Tùy mỉm cười nhìn, chỉ vào một món đồ trong đó nói:
"Anh còn nhớ rõ cái đó. Em khóc lóc đòi cho bằng được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!