Chương 8: (Vô Đề)

Sau khi buổi lễ tuyên thệ kết thúc là tiệc cưới, cô dâu chú rể cùng các khách mời rời trường cấp ba Gia Lam để đến khách sạn Yến Sâm.

Buổi lễ tuyên thệ chỉ mời những người thân và bạn bè có quan hệ tương đối tốt tham dự, dù vậy cũng đã có đến cả trăm người, cộng thêm đội ngũ tổ chức tiệc cưới và đội ngũ nhiếp ảnh, con số quả thật không nhỏ, bãi đỗ xe của Gia Lam trở nên bận rộn hẳn lên.

Lúc này đi xe không còn nhiều quy tắc như lúc đón dâu, cứ tùy ý tìm chỗ trống mà ngồi là được.

Vân Vụ Lai tiện thể lên một chiếc xe hoa còn trống, chạy ngược chạy xuôi cả ngày trời không tránh khỏi mệt mỏi, cô tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong cơn mơ màng, cửa xe bị kéo ra, hơi nóng mùa hè và tiếng người ồn ào bên ngoài cùng lúc ùa vào, có lẽ là ai đó cũng muốn lên xe.

Ánh sáng bên ngoài chói mắt, dù đã nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được rất rõ, Vân Vụ Lai giơ một tay lên che mắt.

Giấc ngủ bị làm phiền, cô chỉ mong đối phương nhanh nhẹn một chút, mau chóng vào xe rồi đóng cửa lại.

Thế nhưng người kia lại chần chừ mãi không có động tĩnh, vừa không lên xe, cũng chẳng đóng cửa.

Đầu óc Vân Vụ Lai dần tỉnh táo hơn, cô hé mắt, nhìn ra ngoài qua kẽ tay.

Quả nhiên là Chúc Khải Toàn.

Anh mặc một chiếc áo thun đồng phục, khuỷu tay trái vắt chiếc áo khoác đồng phục đã cởi ra.

Từ góc của cô không thể nhìn thấy mặt anh.

Không khí lạnh trong xe gần như đã bay đi hết, nhiệt độ đã hoàn toàn đồng bộ với bên ngoài, nóng đến mức lửa giận trong lòng Vân Vụ Lai bắt đầu bùng lên, cô không thể nhịn được nữa mà gắt lên: "Có lên không, không lên thì đóng cửa lại."

Chúc Khải Toàn cúi người xuống, ngồi vào rồi đóng cửa xe.

Vân Vụ Lai lại nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh trước khi nhắm mắt vẫn chưa thể tan biến nhanh khỏi tâm trí.

Mái tóc anh lấm tấm mồ hôi được vuốt ngược ra sau, trông rất giống dáng vẻ của ngày xưa khi vừa chơi bóng rổ về.

Chúc Khải Toàn âm thầm cười nhạt.

Nhiều năm trôi qua, xem ra cái tật gắt ngủ của cô vẫn chẳng khá hơn chút nào, có lẽ chính cô cũng không nhận ra, giọng nói lúc nổi cáu khi đang ngủ dở của cô luôn mang theo một chút nũng nịu không rõ, người nghe rõ ràng là bị trách móc, nhưng trong lòng lại như bị móng mèo cào qua, có chút đau, mà phần nhiều là ngứa ngáy.

Nhiều khách mời cũng được sắp xếp lên xe hoa theo nguyên tắc gần nhất, Nghê Đông là một trong những người cuối cùng đến bãi đỗ xe, anh ta thấy ghế phụ của một chiếc xe còn trống từ xa liền chạy tới, mở cửa ngồi vào, la lên: "Nóng chết mất thôi…"

Vừa nói, anh ta vừa quay đầu lại xem ai đi cùng xe với mình, đầu tiên là nhìn thấy Vân Vụ Lai đang nhắm mắt gà gật.

Nghê Đông: "!!!"

Anh ta cứng đờ người, dời tầm mắt ra sau lưng mình, bắt gặp Chúc Khải Toàn đang ngẩng đầu lên từ chiếc điện thoại, mỉm cười với anh ta: "Nghê Đông, đến rồi à?"

"Xin lỗi anh, em lượn ngay đây." Nghê Đông hoảng hốt bỏ chạy.

Nghê Đông chạy đi gõ cửa chiếc xe dẫn đầu của Phó Hành Thử và Yến Tùy.

Chiếc Rolls

-Royce bản kéo dài để trống cũng phí, thêm một Nghê Đông cậu đây cũng không quá đáng chứ nhỉ?

Anh ta không muốn đi chung xe với các bậc trưởng bối nhà họ Phó hay nhà họ Yến, hoặc là lãnh đạo trường Gia Lam, chẳng quen biết ai, ngại chết đi được.

Phó Hành Thử hạ cửa kính xe xuống: "Cút."

Đầu óc Nghê Đông tuy không được thông minh cho lắm, nhưng ai cũng nhìn ra được ý đồ của cặp đôi mới cưới muốn tác hợp cho Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai, anh ta hùng hồn đe dọa: "Thế thì em đành phải đi làm kỳ đà cản mũi A Khải với chị Vân thôi."

"…Cậu thật là!." Phó Hành Thử vừa tức vừa buồn cười "Quay lại đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!