Tổng cộng có ba lần tổng duyệt.
Vạn sự khởi đầu nan, lần thứ hai đã quen thuộc hơn, kỹ thuật kiểm soát khoảng cách an toàn đã tiến bộ vượt bậc, hai bàn tay ở cự ly cực gần mà suốt quá trình chỉ chạm vào nhau hai lần.
Đến lần tổng duyệt thứ ba, toàn bộ sự chú ý của Vân Vụ Lai đều dồn vào đôi tay. Việc có tiếp xúc cơ thể với Chúc Khải Toàn hay không đã trở thành thứ yếu, tâm lý của cô bây giờ giống như khi đi đường phải giẫm lên kẽ gạch, hay khi xem lễ thượng cờ lại muốn lá cờ và quốc ca kết thúc cùng một lúc, hoàn toàn là do chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế phát tác.
Chi tiết quyết định thành bại, thế giới của những nhà thiết kế tất nhiên phải là nơi soi mói đến từng chân tơ kẽ tóc, không mắc chứng ám ảnh cưỡng chế một chút thì cũng ngại tự nhận mình là nhà thiết kế.
Họ là cặp cuối cùng, quãng đường phải đi cũng là xa nhất. Vân Vụ Lai cẩn thận điều khiển sự nâng lên hạ xuống của bàn tay theo nhịp bước đi, ở khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay đối phương, cô vẫn kiên trì giữ vững kỷ luật không tiếp xúc suốt cả chặng đường.
Thấy đích đến ngày một gần, thành công đã ở ngay trước mắt, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Giây tiếp theo, hơi thở ấy lại bị treo lên lơ lửng.
"Bốp."
Lòng bàn tay Chúc Khải Toàn đột nhiên ngửa lên, khẽ va vào tay cô thành một cái chắp tay, phá vỡ sự kiên trì khổ sở chỉ còn cách thành công một bước chân của cô.
Đúng là đồ dở hơi — Vân Vụ Lai khá bực bội quay đầu lại, nhìn về phía thủ phạm.
Chúc Khải Toàn nhìn lại cô, dường như không hiểu cơn giận của cô từ đâu tới, anh hơi mở to mắt, vẻ mặt đầy vô tội và thắc mắc.
Vân Vụ Lai quả thực có một thoáng nghi ngờ anh cố ý, nhưng nghĩ lại chắc anh cũng không nhàm chán đến thế, đành thôi. Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt trẻ con, không nên làm lỡ buổi tổng duyệt. Cô làm theo quy trình, tách khỏi Chúc Khải Toàn và đứng sang hai bên bục dài.
"Được được, hoàn hảo, lát nữa cứ làm theo lần này nhé." Đạo diễn rất hài lòng, chỉ có điều không yên tâm nhất chính là Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai "Lúc lên sân khấu chính thức, hai người nhớ phải nắm tay nhau đấy."
Sau khi tổng duyệt kết thúc, đội ngũ nhiếp ảnh gia vác theo máy ảnh, ống kính đủ loại đi theo nhóm cô dâu chú rể chụp ảnh trong trường.
Lớp 12/4 năm đó là lớp của Phó Hành Thử và Chúc Khải Toàn. Được sự cho phép của nhà trường và các em học sinh lớp 12/4 hiện tại, họ đến lớp học để lấy bối cảnh.
Học sinh lớp 12 không có một kỳ nghỉ hè trọn vẹn, sách vở chất đống trên bàn và trong ngăn bàn, bảng đếm ngược ngày thi đại học với khí thế của một vị vua ngạo nghễ, được treo ở vị trí nổi bật nhất giữa bảng tin.
Sau khi tốt nghiệp, mọi người ít nhiều đều đã từng quay lại trường cấp ba thăm thầy cô, nhưng mặc đồng phục, ngồi vào bàn học chất đầy sách vở và đề thi như hôm nay là lần đầu tiên. Trong không khí phảng phất mùi giấy và mực in, hòa quyện với hương hoa thơm ngát ngoài cửa sổ, mỗi hơi thở đều có thể ngửi thấy hương vị căng tràn của tuổi trẻ.
Cảm giác đó nói là quay ngược thời gian cũng không ngoa.
Cô dâu chú rể ngồi giữa lớp, ba cặp phù dâu phù rể vây quanh hai bên và phía sau, tạo dáng chụp ảnh theo chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia.
Nhiếp ảnh gia: "Cô dâu chú rể chống cằm nhìn nhau, các phù dâu phù rể đừng ngẩng đầu, cứ giả vờ chăm chú viết bài là được, mọi người cứ tự nhiên một chút, hãy tưởng tượng lại dáng vẻ của mình trong giờ tự học năm đó."
Vân Vụ Lai làm theo, cầm một cây bút trên bàn lên, mở nắp bút.
Chúc Khải Toàn bên cạnh cũng cầm bút lên, nửa người rạp xuống bàn. Bàn ghế đối với một người đàn ông cao to có phần chật chội, cánh tay anh duỗi ra đã vượt qua "vạch tam bát tuyến*".
(*) Vạch tam bát tuyến*": tiếng lóng dùng trong môi trường học đường là "vạch kẻ ngăn bàn" hay "ranh giới trên bàn học.
Dưới lớp đồng phục mỏng, khuỷu tay hai người như có như không chạm vào nhau.
Vân Vụ Lai quay đầu liếc nhìn vạch tam bát tuyến, xác nhận là anh đã vượt ranh giới, khí thế lập tức lên cao.
Chúc Khải Toàn hiểu ánh mắt của cô, anh cúi xuống nhìn vạch tam bát tuyến.
Khoảng một giây sau, anh thu tay về, trở lại lãnh địa của mình.
Ở trong lớp học, trạng thái của mọi người đều rất tốt. Nhiếp ảnh gia chỉ đạo xong tư thế, chuẩn bị chụp, miệng đếm ngược: "3, 2, 1."
Thời đi học, họ không học cùng lớp, gần như không có cơ hội học chung trong một phòng học.
Trong ký ức chỉ có duy nhất một lần. Hôm đó trường tổ chức dã ngoại mùa thu, nhưng địa điểm dã ngoại ở Cẩm Thành nổi tiếng là tệ, nên không ít học sinh không tham gia. Những học sinh không đi dã ngoại thì ở lại trường tự học. Hôm đó hai người có chút không vui, lý do mâu thuẫn đã không thể nhớ rõ, loanh quanh cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh. Vân Vụ Lai không thèm để ý đến Chúc Khải Toàn, còn anh thì cả gan lớn mật, nhân lúc giáo viên chủ nhiệm đều đi dẫn đoàn, liền chạy thẳng đến lớp cô để tự học, đường hoàng ngồi vào chỗ của bạn cùng bàn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!