Chương 50: (Vô Đề)

Vạn Hựu lại bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Cô ấy vớ lấy điện thoại trên đầu giường xem giờ, ngay lúc này, là hơn hai giờ sáng ở Paris.

Muộn thế này rồi còn ai đến?

An ninh ở Paris không tốt, trước đây Vạn Hựu và Vân Vụ Lai cũng từng bị say rượu gõ cửa quấy rối lúc nửa đêm, dọa hai cô gái sợ hết hồn. Sau này phản ánh với ban quản lý, họ đã tăng cường an ninh, chuyện tương tự không xảy ra nữa.

Lẽ nào lần này lại là một tên say?

Vạn Hựu căng thẳng nuốt nước bọt, xác nhận mình đã khóa trái cửa trước khi ngủ.

Cứ ngỡ đối phương gõ một lúc rồi sẽ thôi, ai ngờ tiếng gõ cửa vẫn vang lên không dứt. Vạn Hựu vào bếp lấy con dao phay, từ từ tiến ra cửa, cất giọng nghiêm nghị hỏi: "Ai đấy? Gõ nữa là tôi báo cảnh sát đấy."

Bên ngoài im lặng một giây rồi đáp: "Tớ đây."

Vân Vụ Lai? Vạn Hựu ngẩn người.

Không phải Vân Vụ Lai nên đang ở trong nước mặn nồng với ông chồng không biết từ đâu chui ra của cô ấy sao? Vạn Hựu thả lỏng cả người, cô mở khóa rồi mở cửa. Bên ngoài, Vân Vụ Lai xách một chiếc vali, đeo khẩu trang, trông có vẻ không trang điểm, đôi mắt lộ ra bên ngoài không giấu được vẻ tiều tụy.

"Sao cậu lại về thế?" Vạn Hựu xách vali giúp cô, "Không phải trước đó nói ở nhà nửa tháng à?"

"Ừm." Giọng Vân Vụ Lai cũng mệt mỏi rã rời, cô không muốn nói nhiều, bước vào nhà rồi dùng lưng đẩy cửa đóng lại, khóa chốt.

Vạn Hựu vẫn còn sợ: "Cậu dọa tớ chết khiếp, tớ còn tưởng là tên điên nào cứ gõ cửa mãi, sao không gọi cho tớ một cuộc điện thoại."

Vân Vụ Lai nói: "Điện thoại tớ hết pin rồi." Vừa nói, cô vừa đi về phía phòng mình "Cậu ngủ tiếp đi."

"Vụ Lai, cậu không sao chứ?" Vạn Hựu kéo cô lại, nói thẳng: "Có phải cậu cãi nhau với chồng rồi không?"

Vân Vụ Lai lắc đầu.

Không có cãi nhau, một câu cũng không.

Vạn Hựu còn muốn hỏi thêm, nhưng Vân Vụ Lai đã gạt tay cô ra: "Tớ không ngủ được trên máy bay, mệt quá, có gì mai nói."

Trở về phòng, Vân Vụ Lai không tắm rửa, cũng mặc kệ bộ quần áo trên người đã theo cô từ Cẩm Thành đến Paris dính bao nhiêu vi khuẩn, cứ thế ngã vật ra giường.

Chiếc túi vẫn đeo trên người, cấn dưới lưng rất khó chịu, cô kéo nó xuống, tiện tay ném vào bóng tối.

Khóa túi bung ra, những món đồ nhỏ bên trong rơi loảng xoảng xuống đất, có lẽ là thỏi son, lăn lóc một lúc mới dừng lại.

Cơ thể rất mệt mỏi, nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường, không ngừng quay cuồng với tốc độ cao, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại.

Trong xe của Chúc Khải Toàn có hai bản thỏa thuận ly hôn.

Vân Vụ Lai nhớ lần đầu tiên ngồi chiếc xe đó, cô đã vô tình mở hộc chứa đồ ở ghế phụ, phản ứng của Chúc Khải Toàn lúc ấy hơi gay gắt. Khi đó cô không nghĩ nhiều, nhưng giờ nghĩ lại, thỏa thuận ly hôn đã có từ lúc đó rồi.

Trốn được mùng một không trốn được ngày rằm, bỏ lỡ một lần, lần thứ hai cô không bỏ lỡ nữa, đã thành công nhìn thấy nó một giây trước khi đóng hộc chứa đồ lại.

Tài liệu bị đè ở dưới cùng, chỉ lộ ra nửa dòng tiêu đề trên.

Lúc Vân Vụ Lai từ từ rút nó ra, cô điên cuồng lục lọi kho chữ trong đầu, cố gắng tìm ra những chữ khác có thể ghép với nửa trên.

Cô chỉ mong dòng chữ đó không phải là "Thỏa thuận ly hôn".

Hy vọng mong manh tan vỡ, cô lại ôm một tia may mắn khác xác nhận thông tin của hai người, tên, giới tính, ngày sinh, số chứng minh nhân dân…

Không phải người khác, cũng không phải trùng tên, anh thật sự đã chuẩn bị sẵn thỏa thuận ly hôn cho hai người họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!