Sáng sớm hôm sau, Chúc Khải Toàn đã thu dọn xong hành lý của hai người, sau đó gọi Vân Vụ Lai dậy: "Dậy đi, chúng ta về thôi."
Vân Vụ Lai ngái ngủ mở mắt, vớ lấy điện thoại xem thì thấy mới bảy rưỡi. "Không chịu đâu." Cô nói rồi lật người ngủ tiếp, lẩm bẩm "Sớm thế làm gì chứ."
Chúc Khải Toàn luồn tay xuống dưới cổ, kéo cô ngồi dậy: "Không sớm nữa đâu, còn phải đi làm."
Hôm qua đã bỏ bê công việc để đi chơi cả ngày rồi, không thể quá ham vui mà làm lỡ cả công việc hôm nay.
Phải dậy khi chưa ngủ đủ giấc thật quá đau khổ, Vân Vụ Lai từ chối hợp tác, nhắm nghiền mắt không chịu động đậy.
"Nhanh lên." Thấy cô không tự lo liệu, Chúc Khải Toàn liền đưa tay kéo áo choàng ngủ của cô "Vậy anh thay đồ giúp em nhé."
Anh làm thật, Vân Vụ Lai giật nảy mình, như gặp phải kẻ địch mà vội vàng kéo vạt áo đang bung ra, nắm chặt lại như phòng trộm, đồng thời lớn tiếng chất vấn: "Anh làm gì thế?!"
Chúc Khải Toàn đứng thẳng người dậy, nhìn cô chằm chằm vài giây rồi buông lời chế giễu không thương tiếc: "Cứ cái đà này của em, có phải đến lúc đó còn định tố cáo anh tội cưỡng h**p trong hôn nhân không?"
"…" Sáng sớm Vân Vụ Lai vẫn còn lơ mơ, đầu óc chưa tỉnh táo hẳn, suy nghĩ một lúc mới hiểu ý anh.
Anh cười khẩy, lại nói cô: "Làm màu."
Tối qua người nũng nịu đòi ôm chẳng phải là cô sao?
Bây giờ lại giả vờ không quen biết?
Sao anh lại có một cô vợ thất thường đến thế chứ.
Hai chữ "làm màu" đã hoàn toàn châm ngòi cho cơn tức giận khi bị đánh thức của Vân Vụ Lai, cô chộp lấy một chiếc gối ném về phía anh: "Anh nói lại xem."
Chúc Khải Toàn mặc cho cô đánh, cô bận đánh người nên không rảnh giữ vạt áo, ánh mắt sâu thẳm của anh lướt qua phong cảnh trước ngực cô, rồi dễ dàng khống chế bàn tay đang vung loạn của cô, nụ cười nơi khóe miệng không có ý tốt: "Nhân lúc còn mấy ngày, chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, đừng để đến lúc đó lại bày ra vẻ mặt xấu hổ chết đi được, vậy thì anh thật sự…" Anh cúi đầu xuống, vẻ mặt đã hoàn toàn có thể dùng từ "ranh mãnh" để hình dung "sẽ rất phấn khích đấy."
Trong cơ thể Vân Vụ Lai như có một luồng điện chạy qua, vừa run rẩy, cô vừa cảm nhận được mặt mình đang chín thành quả cà chua với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cô nói không lại anh, đánh cũng không lại anh, giờ phút này cô là một cô gái yếu đuối tay không tấc sắt, không có khả năng phản kháng, mặc cho anh bắt nạt, chỉ đành dùng tiếng hét thất thanh để bày tỏ sự tức giận và bất lực của mình.
Chúc Khải Toàn đúng là không phải con người!!!
Cùng rời khỏi khách sạn suối nước nóng còn có Phó Hành Thử và Yến Tùy.
Hai cặp vợ chồng ra khỏi cửa gần như cùng lúc, hai người phụ nữ đều ngái ngủ, đàn ông tuy tỉnh táo nhưng cũng rõ ràng là chưa ngủ đủ giấc.
Lười biếng chào hỏi nhau, bốn người cùng đi thang máy xuống sảnh.
Hai người đàn ông đi làm thủ tục trả phòng, Vân Vụ Lai và Yến Tùy thì nghỉ ngơi một lát ở khu vực chờ.
Chúc Khải Toàn liếc thấy vết đỏ mờ ảo dưới cổ áo Phó Hành Thử, bèn đưa tay lật lên xem, quả nhiên là vết hôn, rất mới, rõ ràng là mới để lại từ tối qua. Anh khinh bỉ "chậc" một tiếng, nhưng không quên giúp bạn mình che lại cẩn thận. Giữa anh em nói chuyện không có gì phải kiêng dè: "Này, tôi nói cậu cứ buông thả quá độ thế này không tốt đâu nhé?"
"Ghen tị à?" Phó Hành Thử ngáp một cái, phản công ngay tắp lự, "Tôi nhìn một cái là biết cậu đang dục cầu bất mãn* rồi, chưa bị nhịn chết đấy chứ."
(*) Dục cầu bất mãn*: Mưu cầu h*m m**n nhưng không được thỏa mãn.
Đến quầy lễ tân, trước mặt nhân viên, hai người ăn ý ngậm miệng, không đấu võ mồm nữa, để tránh người khác nghe thấy.
Thủ tục được hoàn thành rất nhanh, hai cặp đôi ai về xe nấy.
Vân Vụ Lai vừa vào xe liền ngả ghế ra ngủ bù.
Chúc Khải Toàn lấy áo khoác của mình đắp lên người cô: "Lát nữa tiện đường qua khách sạn Yến Sâm, đưa em đến khách sạn ngủ nhé?"
Vân Vụ Lai nhắm mắt: "Anh đi đâu, công ty à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!