Chương 48: (Vô Đề)

"Không ai có ý kiến gì đâu, cậu đừng căng thẳng." Phó Hành Thử nở nụ cười hiền hậu như một người cha, rồi quay sang nói với Vân Vụ Lai, "Vân Vụ, cuối cùng Chúc Khải Toàn cũng không còn hất tay em ra trước mặt mọi người nữa rồi, bây giờ đáng để phó thác rồi chứ?"

Ngoại trừ Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai, những người còn lại đều ngơ ngác không hiểu gì.

Chuyện này phải kể lại từ thời trung học. Trường Gia Lam, giống như tất cả các trường trung học khác, nghiêm cấm yêu sớm. Mà thầy chủ nhiệm Tần chính là người tiên phong dẫn đầu đội quân chống yêu sớm, số cặp đôi bị thầy chia rẽ ở Gia Lam nhiều không đếm xuể.

Ngày thứ hai sau khi Chúc Khải Toàn vất vả lắm mới cưa đổ được Vân Vụ Lai, nhân lúc trên đường vắng người, anh đã vội vàng nắm lấy tay cô bạn gái nhỏ.

Thầy Tần xuất hiện đúng vào lúc đó.

Chúc Khải Toàn phản ứng cực nhanh, ngay lập tức hất tay Vân Vụ Lai ra.

Vào tiết tự học cuối cùng buổi chiều hôm đó, trường Gia Lam như thường lệ mở cuộc họp qua loa phát thanh. Thầy Tần thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng còn nói một đoạn đầy ẩn ý: "Mùa xuân đến rồi, tôi thấy tâm tư của các em học sinh có chút xao động. Tôi đã bắt gặp không ít lần các em nam nữ qua lại quá thân mật trong trường. Tôi cảnh cáo các em một lần nữa, hãy dồn hết tâm trí vào việc học, nếu không thì cứ liệu hồn đấy.

Ngoài ra, với tư cách là người từng trải, thầy cũng thành thật khuyên các em nữ, loại con trai vừa thấy giáo viên đã vội hất tay em ra là hạng người không có tinh thần trách nhiệm, không đáng tin cậy. Cậu ta chỉ xem em là vốn liếng để khoe khoang và là trò tiêu khiển lúc buồn chán mà thôi. Các em tuyệt đối đừng để ý đến cậu ta, cậu ta không đáng để các em mạo hiểm với nguy cơ học hành sa sút, bị thầy cô và gia đình mắng mỏ để phó thác cả đời đâu."

Không cần nói nhiều cũng biết, những lời này của thầy Tần là đang ngấm ngầm nói cho Vân Vụ Lai nghe.

Yến Tùy mãi đến giữa học kỳ hai lớp mười mới chuyển đến Gia Lam, lúc đó Chúc Khải Toàn và mọi người sắp tốt nghiệp rồi. Nghê Đông và Háo Tử thì vốn không phải học sinh của Gia Lam, nên không ai biết giai thoại này.

Phó Hành Thử giải thích sơ qua nguyên nhân hậu quả, lập tức khiến mọi người bật cười.

"Cậu đây rõ ràng là đang ly gián mà." Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, Chúc Khải Toàn vẫn còn canh cánh trong lòng, anh vừa tức vừa buồn cười "Tôi không hất tay Vân Vụ Lai ra, chẳng lẽ còn đứng chờ bị tóm tại trận à?"

Yến Tùy tựa vào lòng Phó Hành Thử cười một lúc lâu: "Trời đất ơi, không ngờ thầy Tần lại "cẩu" đến thế cơ à?"

"Cả trường Gia Lam này "cẩu" nhất chính là thầy Tần, thầy mà nhận số hai thì không ai dám nhận số một." Chúc Khải Toàn nói.

Yến Tùy lại cười thêm một lúc, chợt nhớ ra chuyện khác, bèn hỏi Vân Vụ Lai: "Vân Vụ, vậy lúc đó cậu có vì lời của thầy Tần mà dao động không?"

Chúc Khải Toàn trả lời thay: "Tất nhiên là cô ấy không dao động rồi."

Ngoại trừ Phó Hành Thử, những người khác đều giơ ngón tay cái với Vân Vụ Lai: "Đúng là tình yêu bền vững như vàng."

Vân Vụ Lai lại đưa tay bịt miệng Chúc Khải Toàn, có chút ngượng ngùng ra lệnh: "Anh im đi."

Chúc Khải Toàn không nói được, nhưng Phó Hành Thử thì có thể. Anh ta lắc đầu, chế giễu sự ngây thơ của mọi người: "Vân Vụ hoàn toàn không dao động, mà là bị thầy Tần thuyết phục luôn. Ngay buổi chiều tan học hôm đó đã đòi chia tay, A Khải phải dỗ dành cả tháng trời mới quay lại được."

Mọi người: "…"

So với chiêu trò của thầy Tần, điều khiến Chúc Khải Toàn canh cánh trong lòng hơn cả là ý chí không kiên định, nói đổi là đổi của Vân Vụ Lai. Nhắc đến chuyện này anh lại tức, để trả thù, anh đưa tay véo cằm Vân Vụ Lai rồi lắc mạnh mấy cái, thấy cô đau đến nhíu mày né tránh mà vẫn chưa hả giận.

Vân Vụ Lai khó khăn lắm mới thoát khỏi móng vuốt của anh, không nhịn được mà thanh minh cho mình: "Em có bắt anh dỗ cả tháng trời đâu?"

Phó Hành Thử nói: "Cũng chẳng kém mấy ngày. Khoảng thời gian đó A Khải bị cô ấy hành cho suýt trầm cảm, còn định đi xì lốp xe của thầy Tần nữa cơ."

Đúng là không chênh lệch mấy ngày, Vân Vụ Lai lí nhí: "Nhưng cũng chưa đến một tháng."

Trước mặt mọi người, hình tượng là trên hết, phải so đo từng tí.

Thời gian trôi qua rất nhanh trong tiếng nói cười rôm rả, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn.

Tối hôm trước mọi người đã phân công xong xuôi, ví dụ như Nghê Đông phụ trách lều và khăn trải bàn, Háo Tử phụ trách bánh kem và trái cây, Phó Hành Thử và Yến Tùy phụ trách đồ ăn vặt và nước uống, Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai phụ trách bữa chính. Dì giúp việc nhà họ Chúc khéo tay, sáng sớm đã làm mấy loại sushi và cơm cuộn tự làm, đựng đầy hai hộp cơm năm tầng cho họ mang đi. Ngoài ra, Chúc Khải Toàn còn mang theo một ít lẩu tự sôi, cơm tự sôi và các loại đồ ăn liền khác.

Mặt trời đã di chuyển khá nhiều, ăn xong bữa chính, mọi người dời khăn trải bàn vào sâu trong bóng râm, bắt đầu thời gian nghỉ ngơi buổi chiều.

Nước khoáng sắp hết, Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử cùng nhau đi tìm tiệm tạp hóa.

Lúc quay lại, Yến Tùy, Nghê Đông, Háo Tử và bạn gái đang cùng nhau đánh bài, còn Vân Vụ Lai nằm một bên, gối đầu lên chiếc áo khoác Yến Tùy cởi ra vì nóng, đã ngủ thiếp đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!