Hồi Phó Minh Chước còn nhỏ, tiêm là nỗi sợ hãi lớn nhất của cô bé, lần nào Chúc Khải Toàn trêu chọc cũng có thể dọa cô bé sợ chết khiếp.
Nhưng bây giờ Phó Minh Chước không còn là đứa trẻ ba tuổi, đã không còn dễ bị lừa nữa.
Để trả thù việc Chúc Khải Toàn dọa mình, cô bé càng làm tới, dưới sự ngầm cho phép của anh trai và chị dâu, cô bé xoay quanh chủ đề hôn hít, ra sức giày vò và quấy rối vợ chồng Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai.
"Phó Hành Thử, rốt cuộc cậu có quản em gái mình không hả?" Chúc Khải Toàn không thể nhịn được nữa,"Anh cả như cha, cậu làm anh kiểu đấy à?"
Năm ngoái lúc Phó Hành Thử và Yến Tùy mới có manh nha, đúng là anh có hùa vào trêu chọc thật. Chuyện đến nước này, anh cũng có thể đặt mình vào vị trí của người khác để thấu hiểu tâm trạng muốn ăn miếng trả miếng của Phó Hành Thử.
Nhưng năm ngoái anh chỉ có một mình, còn Phó Hành Thử thì hay rồi, kéo cả nhà đến trả lại gấp bội. Yến Tùy thì thôi không nói, nhưng tại sao ngay cả một đứa nhóc con chưa hiểu chuyện như Phó Minh Chước cũng phải ra trận?
Phó Hành Thử đùa giỡn với vợ xong mới có thời gian để ý đến anh, và không hề cảm thấy có lỗi chút nào: "Vậy hay là hôm nay cậu mang nó về, trải nghiệm trước cảm giác làm cha mẹ đi."
Chúc Khải Toàn cười lạnh: "Muốn có thế giới hai người thì nói thẳng, đến em gái cũng không cần nữa, đúng là không phải người."
"Nghĩ nhiều rồi." Phó Hành Thử không thừa nhận "Tôi là đang nghĩ cho cậu đấy, cứ cái tiến độ này của hai người thì giờ này năm sau chắc chắn là nhà ba người rồi."
Lại nữa rồi, Chúc Khải Toàn dở khóc dở cười: "Thôi được rồi đấy, oan oan tương báo đến bao giờ mới hết."
"Làm màu cái gì?" Giờ phút này, Chúc Khải Toàn trong mắt Phó Hành Thử cũng làm màu y như Vân Vụ Lai trong mắt Chúc Khải Toàn, thậm chí còn hơn cả thế. "Tôi để cậu trêu chọc lâu như vậy, cũng có thấy tôi xấu hổ đến chết đâu."
Chúc Khải Toàn lập tức phản pháo: "Đấy là vì cậu mặt dày."
Anh nhất thời nhanh miệng, quên mất vợ chồng là một thể, anh mắng Phó Hành Thử mặt dày, chẳng khác nào mắng cả Yến Tùy.
Yến Tùy lập tức lật mặt, ngay cả "anh Khải Toàn" cũng không gọi nữa: "Chúc Khải Toàn, anh giỏi thì nói lại lần nữa xem?"
Không chọc nổi, chuồn thôi chuồn thôi.
Chúc Khải Toàn đi được hai bước, nhớ ra mình vẫn còn một cô vợ, thế là lại quay lại. Trong lúc đó, ánh mắt anh vô tình lướt qua Phó Minh Chước, giây tiếp theo, trong sự ngỡ ngàng của mọi người, anh vừa nói "Bắt cóc trẻ con đây", vừa vác Phó Minh Chước lên vai, rồi kéo Vân Vụ Lai chạy đi.
Vân Vụ Lai rất miễn cưỡng đuổi theo bước chân anh, hỏi: "Chúc Khải Toàn, anh chạy nhanh thế làm gì?"
Chúc Khải Toàn thản nhiên: "Bắt cóc trẻ con mà."
Vân Vụ Lai dĩ nhiên không tin, nhưng không chống lại được sức của anh, chỉ có thể loạng choạng chạy theo.
Phó Hành Thử và Yến Tùy ban đầu tưởng anh chỉ đùa, không ngờ anh thật sự vác Phó Minh Chước chạy ngày càng xa.
Phó Minh Chước ngồi trên vai Chúc Khải Toàn nhìn anh trai và chị dâu đuổi theo, vung vẩy cánh tay cười khanh khách.
Bên lề đường, Phó Hành Thử và Yến Tùy cuối cùng cũng chặn được cặp vợ chồng bắt cóc. Phó Hành Thử xách Phó Minh Chước về vác lên vai mình, cười mắng: "Mẹ kiếp, bắt cóc thật à? Muốn có con gái thì tự đi mà sinh, muốn có em gái thì bảo bố mẹ cậu cố gắng, cậu bắt cóc em gái tôi làm gì?"
"Đồ có sẵn vẫn thơm hơn." Chúc Khải Toàn xoa đầu Phó Minh Chước.
Trẻ con luôn thích thú với trò đuổi bắt này hơn người lớn, Phó Minh Chước ôm chặt cổ Phó Hành Thử, cười không ngớt.
Trước khi tạm biệt, Yến Tùy rủ Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai ngày mai cùng đi dã ngoại: "Ngày mai thời tiết rất đẹp, từ ngày kia sẽ là chuỗi ngày mưa dầm dề kéo dài hơn nửa tháng."
Cẩm Thành bốn mùa mưa nhiều, hễ mưa là không dứt, mưa cả tháng trời là chuyện thường.
Xem ra, đây đúng là cơ hội hiếm có.
Phó Minh Chước rất tích cực: "Em đi."
"Không được đâu, bé cưng ngày mai phải đi học rồi." Yến Tùy thẳng thừng từ chối cô bé.
Chúc Khải Toàn không trả lời ngay, anh nhìn sang Vân Vụ Lai, hỏi ý cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!