Có Vân Vụ Lai ở đây, Chúc Khải Toàn tan làm rất đúng giờ, năm rưỡi vừa điểm, anh đã mặc áo khoác, dắt Vân Vụ Lai đi.
Ra đến bên ngoài, anh chào Tổ Uyển một tiếng: "Chúng tôi về trước đây."
Tổ Uyển có chút khó xử: "Nhưng lát nữa có hai văn kiện cần anh xem qua và ký tên ạ."
"Lát nữa là bao lâu?" Chúc Khải Toàn hỏi.
Tổ Uyển lướt chuột, nhìn vào quy trình OA* rồi nói: "Hiện tại vẫn còn ở chỗ Lưu tổng."
(*) Quy trình OA*: có thể hiểu là việc ứng dụng công nghệ thông tin để số hóa và tự động hóa các nghiệp vụ, luồng công việc lặp đi lặp lại trong một văn phòng hay một tổ chức.
Điều này có nghĩa là còn phải qua ba bước quy trình nữa mới đến tay anh, Chúc Khải Toàn không cho thương lượng: "Để mai rồi nói, ai biết phải đợi họ đến bao giờ."
Tổ Uyển muốn nói lại thôi.
"Biết là gấp mà không biết làm sớm hơn à?" Chúc Khải Toàn hỏi vặn lại "Tôi vốn dĩ năm giờ đã có thể về rồi, ngồi sờ sờ ở đây đợi họ đến tận giờ tan làm. Làm việc lề mề, một quy trình từ sáng đến giờ vẫn chưa xong, giờ làm thì câu giờ, tan làm thì tăng ca, cái thói quen này hình thành từ đâu ra vậy, bắt đầu từ ngày mai chấn chỉnh lại hết cho tôi."
Anh đã nói đến thế, Tổ Uyển còn có thể làm gì hơn, chỉ đành cứng đầu vâng dạ, sau đó cẩn thận hỏi anh: "Vậy Chúc tổng, nếu buổi tối anh rảnh, anh có thể xem qua quy trình ở nhà được không ạ?"
Cuối cùng còn phải cung kính tiễn họ đi.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Vân Vụ Lai thấy Tổ Uyển đau đầu đỡ trán.
Vừa thương cảm vừa có chút buồn cười, Vân Vụ Lai nói: "Trợ lý của anh nhất định nghĩ anh là kẻ sắc lệnh trí hôn*."
(*) Sắc lệnh trí hôn*: Vì sắc mà mê muội
"Ai là sắc?" Chúc Khải Toàn có chút buồn cười đánh giá cô từ trên xuống dưới "Em à?"
Vân Vụ Lai: "…"
Sao nào, lẽ nào cô không xứng được gọi là sắc sao? Vậy thì anh giỏi thì đừng có nói mấy lời g**t ch*t hay không g**t ch*t, giỏi thì đừng có tham lam sắc đẹp của cô.
Chúc Khải Toàn nói: "Em bây giờ cùng lắm chỉ được gọi là hoa trong gương, trăng dưới nước, chỉ đẹp chứ không dùng được."
Vân Vụ Lai: "…"
Không muốn để ý đến anh nữa.
Chúc Khải Toàn trêu cô đủ rồi mới nói sang chuyện nghiêm túc: "Bữa tối muốn ăn gì, đồ Nhật, ăn không?"
Anh hỏi hai lần, Vân Vụ Lai mới uể oải trả lời: "Dù sao em cũng không dùng được, anh đừng lãng phí tiền mời em ăn cơm làm gì."
"Anh có định mời em ăn cơm đâu." Mắt anh cười cong thành một đường giảo hoạt "Em còn nợ anh một bữa cơm đấy, lại quên rồi à? Nhà thiết kế lớn Lai quả nhiên là quý nhân hay quên."
"Chưa quên." Vân Vụ Lai cãi lại "Nhưng chưa hẹn trước với trợ lý của anh, em nào dám tùy tiện mời Chúc tổng trăm công nghìn việc đi ăn cơm chứ, lỡ làm trễ lịch trình thì phải làm sao?"
"Vậy bây giờ em hẹn vẫn còn kịp đấy." Chúc Khải Toàn không nói hai lời liền gọi điện cho Tổ Uyển, còn bật loa ngoài.
Tổ Uyển bắt máy ngay lập tức: "Chúc tổng."
"Phu nhân có chuyện muốn hỏi cô." Chúc Khải Toàn nói.
Thái độ của Tổ Uyển vô cùng cung kính: "Vâng ạ, mời phu nhân nói."
Vân Vụ Lai: "…"
"Phu nhân nói đi chứ." Chúc Khải Toàn thúc giục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!