Chúc Khải Toàn đã hiểu, cô vợ danh nghĩa của anh đang nghi ngờ Tập Tập là con gái của anh, và sợi tóc cô vừa mân mê lúc nãy là của Tập Tập.
Bây giờ cô đã thu thập được hai sợi tóc, định mang đi làm xét nghiệm ADN.
"Khoan đã." Anh dở khóc dở cười kéo cô lại.
Vân Vụ Lai từ trên cao nhìn xuống anh: "Còn chuyện gì nữa?"
Do góc độ, kết hợp với sát khí đằng đằng của cô, ánh mắt đó nói là khinh miệt cũng không ngoa.
Chúc Khải Toàn buồn cười hỏi: "Lúc nãy em cũng nhổ tóc con bé như vậy à?"
"Xót rồi à?" Vân Vụ Lai hỏi vặn lại.
Chúc Khải Toàn không tỏ rõ ý kiến.
Trong mắt Vân Vụ Lai, anh chính là đang ngầm thừa nhận. Cô cười lạnh một tiếng: "Yên tâm đi, em nhặt trên vai con bé." Nói xong, cô nói một câu đầy mỉa mai "Anh đúng là tình cha như núi Thái Sơn."
"…" Chúc Khải Toàn đành phải chân thành nhắc nhở cô "Nếu làm xét nghiệm ADN, tóc phải có nang tóc, loại tóc rụng tự nhiên như vậy có thể sẽ không xét nghiệm được đâu."
Vân Vụ Lai: "…"
Chúc Khải Toàn đi trước một bước, chặn lại những lời cô định nói: "Yên tâm, anh không có kinh nghiệm liên quan, chỉ là tình cờ đọc được một bài viết phổ cập kiến thức về xét nghiệm ADN nên biết một chút thôi."
"…"
Trong phút chốc, Vân Vụ Lai tiến không được, lùi cũng không xong.
Chúc Khải Toàn kéo cô ngồi lại xuống sofa. Anh bị nhổ tóc, bị oan, bị đe dọa, nhưng tâm trạng lại rất tốt, hoàn toàn không có ý định so đo với cô, chỉ một lần nữa thề thốt chắc nịch: "Tuyệt đối không phải con của anh."
Vân Vụ Lai không đáp lời, cũng từ chối giao tiếp bằng mắt với anh.
Chúc Khải Toàn tiếp tục giải thích: "Em biết mà, anh rất thích trẻ con. Mỗi lần Lý Đề đưa con bé đến, anh đều trêu nó vài câu, nhiều lần thành ra thân với anh, chỉ vậy thôi."
Vân Vụ Lai vẫn không hề lay chuyển.
Chúc Khải Toàn cúi đầu tìm kiếm ánh mắt của cô, anh mân mê cổ tay cô, ánh mắt dò xét: "Cũng ghen ra phết đấy."
"Anh bớt tự luyến đi." Vân Vụ Lai rút tay về "Ba năm nay em không quản được anh, nhưng con bé đó năm nay bốn tuổi, nếu nó thật sự là con của anh, thì mồ mả tổ tiên nhà chúng ta đều bị anh làm cho xanh cỏ rồi, xin hỏi em không thể đòi lại công bằng được à?"
Năm năm trước cô đang học năm nhất thạc sĩ, hai người vừa mới bắt đầu yêu xa, đều đang trong giai đoạn thích ứng khó khăn. Nếu anh dan díu với người khác, chính là không chung thủy với cô.
Logic thì đúng là như vậy, nhưng thực ra sâu trong lòng, cô không hề nghi ngờ mối quan hệ giữa Chúc Khải Toàn và Tập Tập. Quen anh lâu như vậy, cô vẫn có lòng tin vào đạo đức cơ bản của Chúc Khải Toàn. Với tính cách của anh, nếu có con, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không để con mình lưu lạc bên ngoài một cách không rõ ràng.
Cô chỉ rất tức giận vì Chúc Khải Toàn bị một đứa trẻ vẽ vào trong bức tranh gia đình.
So đo với một đứa trẻ bốn tuổi, nói cô nhỏ nhen cô cũng nhận. Nhưng cô tự vấn lòng mình, bản thân cô, bao gồm tất cả những người cô quen biết, khi vẽ loại tranh này, đều sẽ chỉ vẽ những người thân thiết nhất của mình vào, tuyệt đối không thể vẽ người không liên quan. Năm cô năm tuổi vẽ tranh gia đình, chỉ vẽ bố mẹ và mình, ngay cả Vân Sương cũng không vẽ vào.
Bởi vì trẻ con có lòng đố kỵ, sự ra đời của em gái đã chiếm đi không ít sự quan tâm của bố mẹ, thời gian đầu, cô không có cách nào chấp nhận sự tồn tại của Vân Sương.
Cô có lý do để nghi ngờ rằng thái độ thường ngày của Chúc Khải Toàn đã cho hai mẹ con họ tín hiệu đủ rõ ràng, mới khiến cô bé gần gũi và dựa dẫm vào anh như vậy.
Cho nên, đúng vậy, dù cô không thừa nhận, nhưng cô thật sự đang ghen.
Xét nghiệm ADN chẳng qua chỉ là võ mồm nhất thời, cô vốn dĩ không biết quy trình là gì, cũng không biết phải gửi mẫu đi đâu.
Cô chỉ muốn dùng một lý do chính đáng để trút giận, nên không muốn để anh chạm vào, giật tóc anh, thấy anh đau, trong lòng miễn cưỡng thoải mái hơn một chút.
Tổ Uyển làm việc nhanh như chớp, trong nháy mắt đã kết thúc cuộc nói chuyện với Lý Đề. Sau khi gõ cửa, cô ấy đi vào văn phòng: "Chúc tổng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!