Chương 42: (Vô Đề)

Vân Vụ Lai vẫn nhớ lời thề mình vừa mới phát ra: Phải thật cao thượng và dửng dưng.

Bạn bè cũ lâu năm không gặp, thêm Wechat của nhau là chuyện rất bình thường. Kể cả hồi nhỏ hai người có hành động thân mật gì đi nữa, ai lại đi chấp nhặt chuyện của cái tuổi tay trái tay phải còn không phân biệt nổi chứ.

Vì vậy, sắc mặt cô vẫn như thường, hoàn toàn không tỏ ra khó chịu.

Trên đường về, Chúc Khải Toàn mãi không đưa ra một lời giải thích, cứ như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Một luồng khí uất nghẹn trong lòng Vân Vụ Lai ngày càng dâng cao. Thấy sắp về đến nhà họ Chúc, cô cao thượng và dửng dưng ra lệnh cho Chúc Khải Toàn: "Đưa em đến khách sạn."

Chúc Khải Toàn tranh thủ lúc lái xe liếc nhìn cô một cái: "Lại sao nữa rồi?"

"Sao là sao chứ" Vân Vụ Lai nhìn ra ngoài cửa sổ "Em vốn dĩ ở khách sạn mà, không thể nào cứ ở lì nhà anh mãi được."

"Ồ." Chúc Khải Toàn rất bình tĩnh đáp một tiếng, sau đó tự giác quay đầu xe ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ phía trước, lái về hướng khách sạn Yến Sâm.

Vân Vụ Lai nhìn ra ngoài cửa sổ, nội thương đến mức suýt hộc máu.

Anh rõ ràng biết cô để tâm chuyện anh lừa dối về nụ hôn đầu, làm sao có thể không đoán ra cô đang nghĩ gì lúc này chứ. Anh chỉ đơn giản là không thèm dỗ cô thôi.

Tra nam, tranh thủ lúc trời tối đèn mờ nắm tay rồi còn hôn cô, bây giờ ngay cả một lời giải thích để dỗ dành cô cũng không muốn, cô đúng là điên rồi mới để anh muốn làm gì thì làm trong rạp chiếu phim.

Ngoài ra, cô còn đưa ra một quyết định: Đêm nay thu dọn hành lý, ngày mai bay về Paris ngay.

Không hầu hạ nữa, đúng là cái loại người gì đâu.

Đến khách sạn Yến Sâm, Chúc Khải Toàn không đi xuống lối vào cho khách mà lái thẳng xe vào bãi đỗ xe ngầm.

Chúc Khải Toàn mắt không liếc ngang: "Anh lên phòng em lấy lại cà vạt."

Anh đang nói đến chiếc cà vạt bị bỏ lại chỗ cô sau vụ anh dùng súng nước bắn người.

Rõ ràng, đây chỉ là một cái cớ để lên lầu.

Anh mà thèm để ý đến một chiếc cà vạt quèn hay sao, nếu thật sự để ý thì đã lấy đi từ lần trước rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ.

Chúc Khải Toàn liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt như cười như không: "Chắc không vứt đi rồi chứ?"

Vân Vụ Lai im lặng.

Nếu cô nói đã vứt rồi, anh sẽ không thể dùng lý do lấy cà vạt để lên lầu. Nhưng bây giờ cô đang rất tức giận, không muốn nói chuyện với anh, càng không muốn dễ dàng cho anh lên.

Tóm lại, tâm trạng rất mâu thuẫn.

"Vứt thật rồi à?" Chúc Khải Toàn hỏi dồn.

Giọng anh trêu chọc, vẻ mặt cũng không có ý tốt. Vân Vụ Lai tức giận bừng bừng, dứt khoát dập tắt ý định cho anh lên lầu: "Vứt lâu rồi."

Tra nam cút càng xa càng tốt, đừng hòng vào phòng cô.

"Ồ." Chúc Khải Toàn tỏ vẻ tiếc nuối, không tranh giành nữa mà trực tiếp bỏ cuộc "Vậy thôi."

Sau khi xe dừng, Vân Vụ Lai một mình xuống xe, rồi lại một mình lên lầu. Chúc Khải Toàn ngồi trong xe, không hề có ý níu kéo. Đợi cô đóng cửa xe lại, anh liền lái đi.

Tiếng gầm rú của động cơ xa dần, vang vọng trong gara dưới hầm, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn biến mất.

Trong lúc thang máy đi lên, Vân Vụ Lai gửi một tin nhắn Wechat cho Tiểu An đang ở Paris xa xôi: 「Chị về vào ngày mai, mua vé buổi sáng nhé.」

Tiểu An không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đồng ý: 「Vâng ạ, chị Vụ Lai.」

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!