Vân Vụ Lai thật sự phát điên rồi.
Đúng vậy, cho dù có camera đang theo dõi, thì nắm tay một chút, hôn môi một cái thì đã sao, có gì không thể để người khác thấy à? Mấy cảnh trong phim còn táo bạo hơn họ nhiều.
Chính cô là người có tật giật mình, tiện thể đem hết trí thông minh cho chó gặm rồi.
Nghĩ lại dáng vẻ cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất trăm ngàn sơ hở của mình ban nãy, cô chỉ hận không thể tự vả cho mình ngất đi. Trong mắt Chúc Khải Toàn, bộ dạng đó của cô chắc chẳng khác nào một đứa trẻ thiểu năng.
Sau hai nụ hôn hời hợt chỉ lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, Chúc Khải Toàn không tiếp tục nữa.
Anh trước giờ luôn là người có chừng mực, ở nơi riêng tư muốn điên cuồng thế nào cũng được, nhưng giữa chốn đông người, anh sẽ không có những hành động thân mật quá khích với cô.
Không chỉ vì giữ gìn hình tượng của bản thân, mà ở một phương diện nào đó, đây còn là sự tôn trọng và bảo vệ dành cho người con gái.
Chúc Khải Toàn ngả người lại vào lưng ghế, tiếp tục xem phim, chỉ có bàn tay vẫn đang nắm nhẹ tay cô trong hộp bắp rang bơ là không buông ra.
Mọi dây thần kinh xúc giác trên người Vân Vụ Lai đều dồn hết vào bàn tay. Lòng bàn tay anh gần như bao trọn lấy tay cô, thỉnh thoảng siết nhẹ rồi lại thả lỏng, tựa như một hành động vô ý, nhưng đầu ngón tay anh như được tôi qua lửa bỏng, mỗi một cử động nhỏ bé không thể nhận ra đều có thể dễ dàng thiêu đốt cô.
Cảm giác này giống hệt như lần đầu tiên anh nắm tay cô, vừa ngọt ngào, lại vừa dày vò.
Không biết có phải ảo giác không, mà cô cảm thấy lòng bàn tay mình bắt đầu đổ mồ hôi.
Vân Vụ Lai điên cuồng tự tư vấn tâm lý và đả thông tư tưởng cho mình.
"Vân Vụ Lai, mày đã 25 tuổi rồi, là một thiếu phụ trưởng thành rồi, đừng có diễn cái trò e thẹn của mấy cô bé 15 tuổi mới biết yêu nữa!"
"Cái người đàn ông đang nắm tay mày này, mẹ kiếp mày ngủ với anh ta không một nghìn lần thì cũng tám trăm lần rồi, dù không nói ngày xưa, chỉ gần đây thôi mày cũng bao nhiêu lần định thực hiện nghĩa vụ vợ chồng rồi, chẳng phải cũng thấy rất bình thản sao?"
"Quyền ngủ với nhau của hai người được pháp luật bảo vệ đấy!"
"Bây giờ anh ta chỉ nắm tay mày thôi, còn là chuyện hiển nhiên hơn cả trời phải mưa mẹ phải lấy chồng nữa."
"Ngừng đổ mồ hôi ngay, mày định căng thẳng đến bao giờ nữa hả, chẳng lẽ mày lại muốn cho anh ta cơ hội nói mày làm màu à?"
Cặp đôi bên cạnh ngày càng quá đáng, không bao lâu sau, hai người dính vào nhau như cặp song sinh dính liền, khó rời khó bỏ cùng nhau đứng dậy rời đi.
Lúc đi ngang qua trước mặt Vân Vụ Lai và Chúc Khải Toàn, chân của Chúc Khải Toàn gần như chiếm hết cả lối đi, chặn mất đường của họ. Anh liếc nhìn hai người một cái rồi dạng hai đầu gối ra, nhường không gian cho họ đi.
Vì thế mà chân phải của anh đã áp vào chân trái của Vân Vụ Lai.
Hai người kia đi qua rồi, nhưng anh không thu chân về, vẫn dán chặt vào chân cô.
Tuy là mùa đông, nhưng cả hai đều thuộc tuýp người thà chết chứ không mặc quần giữ nhiệt, độ dày của chiếc quần ngoài cũng chẳng khác gì quần mùa hè, nhiệt độ cơ thể rất dễ dàng xuyên qua hai lớp vải mỏng, quyện vào nhau.
Công tác tư tưởng mà Vân Vụ Lai tự làm cho mình hoàn toàn tuyên bố vô hiệu. Việc cặp đôi bên cạnh rời đi đã cho cô một nguồn cảm hứng, cô cảm thấy mình hình như hơi buồn đi vệ sinh.
Cô cựa quậy, muốn giải cứu bàn tay mình ra.
Cô vừa có động tĩnh, Chúc Khải Toàn đã siết chặt tay cô lại.
Vân Vụ Lai giãy giụa thất bại, đành nhỏ nhẹ giải thích lý do: "Em đi vệ sinh một lát."
Ánh sáng từ màn hình lớn không ngừng thay đổi, khiến khuôn mặt Chúc Khải Toàn cũng lúc sáng lúc tối. Anh khẽ nhướng mày, vẻ mặt trông rất kỳ quái.
"Em đi vệ sinh một lát." Vân Vụ Lai lặp lại.
Chúc Khải Toàn cuối cùng cũng buông tay ra, nhưng hỏi một câu tựa cười tựa không: "Em chắc chứ?"
Vân Vụ Lai khó hiểu, nhíu mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!