Chương 40: (Vô Đề)

Vân Vụ Lai lại ngủ đến hơn mười giờ sáng mới dậy.

Mặt dày quả là thứ càng luyện càng dày, lúc xuống lầu, Vân Vụ Lai đã chẳng còn chút bồn chồn nào nữa.

Nói cũng lạ, trước kia cô ở nhà họ Lạc nhiều năm như vậy, hiếm khi dám ngủ nướng, nhưng bây giờ ở nhà chồng, cô lại ngủ một mạch đến trưa trờ trưa trật mà không hề có gánh nặng tâm lý.

Bố mẹ nuôi thì nói: "Cuối tuần hiếm hoi, sao không ngủ thêm chút nữa đi con?"

Mẹ chồng thì bảo: "Phụ nữ phải ngủ nhiều một chút mới đẹp được."

Mọi người đều thật lòng, nhưng cách cô đối mặt lại hoàn toàn khác biệt.

Vân Vụ Lai ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng thông suốt, bản chất vẫn là vấn đề tiền nhiều hay ít. Trước đây ở nhà bố mẹ nuôi, mọi việc đều cần người nhà tự tay làm, bố mẹ nuôi gánh vác gia đình đã rất vất vả rồi, nhân lúc nghỉ lễ không phải đến trường, đương nhiên cô sẽ phụ giúp san sẻ, nếu không lương tâm cô sẽ không yên.

Còn bây giờ ở nhà họ Chúc, bố mẹ chồng mười ngón tay không phải đụng nước, mọi việc đều giao cho người giúp việc, cô chẳng cần phải có áp lực tâm lý gì cả.

Tiền đúng là một thứ rất tầm thường, nhưng nó thật sự có thể giải quyết phần lớn phiền não trên thế gian này.

Hôm nay dưới phòng khách nhà họ Chúc có mấy người hàng xóm sang chơi, đang xúm vào một bàn mạt chược.

Đặng Hoa Phong thấy Vân Vụ Lai đi xuống liền cất tiếng chào: "Vụ Lai, dậy rồi à con?"

Vân Vụ Lai đi theo Đặng Hoa Phong chào một lượt các dì hàng xóm, sau đó vào bếp ăn sáng.

Phía sau lưng, tiếng các dì bàn tán về cô vang lên sang sảng.

"Hoa Phong này, con dâu bà xinh thật đấy."

"Cũng tàm tạm thôi." Đặng Hoa Phong cười không khép được miệng, khách sáo đáp "Con dâu nhà bà cũng không tệ."

"A Khải cũng đẹp trai, hồi đó tôi muốn giới thiệu cho cháu gái tôi biết bao nhiêu, nói với Hoa Phong không biết bao nhiêu lần mà A Khải cứ không đồng ý, giờ thì cuối cùng cũng hiểu tại sao rồi."

"Sau này hai đứa nó mà sinh con chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, sinh nhiều vào, đừng lãng phí gen tốt."

Nói rồi, có người hơi hạ giọng, hỏi một cách mờ ám: "Hoa Phong, trông con dâu nhà bà có vẻ hơi ham ngủ nhỉ, có khi nào… có rồi không?"

Đặng Hoa Phong: "Tôi cũng mong thế lắm chứ."

Vân Vụ Lai ở trong bếp nghe rõ mồn một, cô sầu não thở dài một hơi, không dám đi ra ngoài, sợ bị nước bọt của "đội quân giục đẻ" dìm chết, đành chọn giải quyết bữa sáng ngay trong bếp.

Cô giúp việc rất tinh ý, chỉ lo chuẩn bị bữa trưa, tuyệt đối không nói thừa một câu.

Vân Vụ Lai rất thích sự tinh ý này của cô giúp việc.

Buổi chiều, cô ra ngoài đi dạo phố với Yến Tùy.

Yến Tùy cầm thẻ của Phó Hành Thử quẹt một trận tưng bừng, mua cho mình, mua cho hai anh em Phó Hành Thử và Phó Minh Chước, mua cho bố mẹ, đúng kiểu mua sắm càn quét.

Vân Vụ Lai đi cùng nửa ngày trời mà bản thân lại chẳng mua gì cả.

"Sao thế?" Yến Tùy vừa ký tên Phó Hành Thử, vừa buồn cười hỏi, "Chẳng phải là tớ đi dạo phố với cậu à, sao lại thành cậu đi cùng tớ rồi?"

Vân Vụ Lai không hề dao động: "Tớ ở Cẩm Thành không được bao lâu, không cần thiết phải mua."

"Không được bao lâu là bao lâu?" Yến Tùy hỏi.

Vân Vụ Lai buột miệng theo phản xạ: "Chắc là hai tuần."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!