Chương 4: (Vô Đề)

Vài câu đối thoại ngắn ngủi đã khuấy đảo bầu không khí mờ ám vừa chớm nở trong căn phòng thành một mớ hỗn độn.

Dù sao thì Vân Vụ Lai cũng không muốn thẳng thắn thừa nhận tình trạng của mình mấy năm qua trước mặt Chúc Khải Toàn, lỡ như anh đáp lại một câu "Tôi có rồi", chẳng phải sẽ khiến cô trông ngu ngốc đến cùng cực hay sao.

Nếu anh nói có, cùng lắm thì cô cũng nói dối là mình có, dù gì chuyện này cũng chẳng thể kiểm chứng thật giả.

Nếu anh nói không, vậy thì cô…

Vậy thì cô sẽ cân nhắc một chút.

Trong cuộc đối đầu thầm lặng, mọi thứ dường như ngưng đọng. Nhưng Vân Vụ Lai biết rất rõ, ánh mắt Chúc Khải Toàn đang dần khôi phục lại vẻ trong trẻo, nét quyến rũ còn sót lại trong phòng cũng theo đó mà nhạt dần, cho đến khi biến mất không còn tăm hơi.

Cuối cùng, anh không vào phòng, cũng không cho cô câu trả lời, chỉ để lại một câu khách sáo "Ngủ sớm đi" rồi tự mình rời khỏi.

Anh còn không đóng cửa phòng giúp cô.

Đây mới là điều khiến người ta tức giận nhất.

Cửa phòng mở quá lâu, phát ra tiếng "tít—— tít——" liên tục không ngừng, nhắc nhở khách thuê hãy đóng cửa.

Tiếng nhắc nhở không lớn, nhưng lại khiến lòng Vân Vụ Lai rối bời. Cô nhanh chóng bước tới, dùng mu bàn chân đá sập cửa, buông một lời oán trách đầy khó chịu: "Đi rồi cũng không biết đóng cửa lại cho người ta à?"

Không biết anh có nghe thấy không.

Đúng lúc đó có hai nhân viên khách sạn đi ngang qua. Tối hôm trước, chính Yến Tùy đã đưa Vân Vụ Lai đến nhận phòng và dặn dò nhân viên phải tiếp đãi chu đáo, vì vậy họ có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với cô.

Gương mặt Vân Vụ Lai có phần thanh tao lạnh lùng như chính cái tên của cô, thoạt nhìn không gây chú ý bằng những vẻ đẹp lộng lẫy, nhưng khí chất thì chắc chắn là thuộc hàng top trong đám đông. Điều này có lẽ là nhờ vào khoảng thời gian dài mẹ cô ép cô học múa lúc nhỏ.

Cô đã lăn lộn trong giới thời trang nhiều năm, gu ăn mặc được rèn giũa đến mức thượng thừa, cả con người toát lên vẻ tự tin và ung dung không thể phớt lờ. Ngay cả khi đứng cạnh Yến Tùy, người có ngũ quan sắc sảo mỹ miều, cô cũng không hề lép vế.

Hai người phụ nữ với hai phong cách hoàn toàn khác biệt đứng cạnh nhau, tạo thành một khung cảnh vô cùng đẹp mắt.

Mấy nhân viên khách sạn đã lén đặt cho cô một biệt danh, gọi là "chị gái tiên nữ".

Ai mà ngờ được chị gái tiên nữ lại có tính khí nóng nảy như vậy?

Khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm lại, Vân Vụ Lai nhìn thấy sự kinh ngạc ở những mức độ khác nhau trong mắt hai nhân viên khách sạn.

Nằm lại trên giường, Vân Vụ Lai trằn trọc, khó đi vào giấc ngủ. Pháp và trong nước chênh nhau bảy tiếng, cô vẫn chưa quen với việc lệch múi giờ, tối qua gần như thức trắng, sau đó lại ngủ một giấc dài vào ban ngày hôm nay.

Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng phải nói rằng, lệch múi giờ không phải là nguyên nhân duy nhất khiến cô mất ngủ.

Một nguyên nhân khác là cô đang tự kiểm điểm bản thân có nên hỏi câu hỏi đó hay không. Những năm ở Pháp, đàn ông theo đuổi cô chưa bao giờ ngớt, nhưng cô trước nay đều không đoái hoài. Cô từng nghĩ mình đã đạt đến cảnh giới thanh tâm quả dục, có lẽ cả đời này cũng không cần đến đàn ông nữa.

Nhưng xem ra bây giờ, rõ ràng là không phải. Có lẽ con người ta hễ rảnh rỗi là lại dễ nảy sinh những suy nghĩ vẩn vơ.

Giá như cô đừng hỏi câu đó thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cho nên, đôi khi, con người ta cứ sống hồ đồ một chút lại hay.

Mãi đến sáng Vân Vụ Lai mới hơi buồn ngủ, lúc tỉnh lại đã là ba giờ chiều. Yến Tùy từ sáng đã liên tục gửi cho cô mấy tin nhắn mà cô đều không nghe thấy.

Cô day day cái đầu nặng trĩu ngồi dậy, gọi điện cho Yến Tùy.

"Alô, Vụ Lai, cậu dậy rồi à?" Yến Tùy đang bận, xung quanh có khá nhiều người, ồn ào hỗn loạn.

"Ừm." Cổ họng Vân Vụ Lai khô khốc, cô kẹp điện thoại vào vai, vặn nắp một chai nước khoáng trên tủ đầu giường rồi tu ừng ực hai ngụm.

Yến Tùy thuận miệng hỏi: "Ngủ ngon không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!