Chương 39: (Vô Đề)

Vân Vụ Lai đợi hẳn nửa phút, cuối cùng cũng xác nhận rằng Chúc Khải Toàn thật sự không có ý định qua đây chạm vào cô.

Vậy nên, hai đêm trước anh ôm cô ngủ, có lẽ thật sự chỉ đơn thuần xuất phát từ lòng thương hại và quan tâm đối với người vợ đang không khỏe của mình.

Vân Vụ Lai, mày lại tự mình đa tình rồi.

Nghĩ đến đây, cô "xoẹt" một tiếng nhắm chặt mắt lại, quyết định chuyên tâm đi tìm cơn buồn ngủ.

Không ôm thì thôi, dẹp đi.

Ai mà thèm.

Một mình cô ngủ còn ngon hơn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Trái với mong muốn, Vân Vụ Lai mãi không buồn ngủ nổi. Nghe tiếng hít thở đều đặn và nhẹ nhàng của anh ở ngay bên cạnh, cô bực bội lật người, vùi mặt vào gối.

Một lúc sau, cô đành chấp nhận số phận mà ngồi dậy, bật đèn đầu giường, định uống hai viên thuốc hỗ trợ giấc ngủ.

Vừa đi được vài bước, giọng nói của Chúc Khải Toàn đã vang lên từ phía sau: "Vân Vụ Lai, em đi đâu đấy?"

Anh cứ ngỡ cô đi vệ sinh, nhưng hướng đi của cô lại là ra khỏi phòng.

Sao anh ta còn chưa ngủ? Vân Vụ Lai ngạc nhiên quay đầu lại, thấy anh đang chống nửa người trên dậy. Vì ánh sáng đột ngột, anh nhíu chặt mày, đôi mắt cũng nheo lại.

Cô ngập ngừng một lúc, chỉ nói một nửa sự thật: "Em xuống dưới uống nước."

Anh vốn không thích cô dựa dẫm vào thuốc để ngủ.

"Không ngủ được à?" Chúc Khải Toàn lại đoán trúng nguyên nhân sâu xa.

Vân Vụ Lai khẽ gật đầu: "Vâng."

"Mấy năm ở nước ngoài, em cũng toàn dựa vào thuốc à?" Chúc Khải Toàn ngồi thẳng dậy, giọng nói không nghe ra cảm xúc "Trước đây không phải đã nói đỡ nhiều rồi sao, rốt cuộc có khá hơn chút nào không?"

Vân Vụ Lai có chút chột dạ: "Bây giờ thỉnh thoảng em mới bị thôi."

Năm 18 tuổi, Vân Vụ Lai học năm hai đại học, cũng là năm mẹ cô qua đời. Hai năm sau đó, cô gần như phải dựa vào thuốc mới có thể ngủ được. Sau này khi ra nước ngoài du học, để không khiến Chúc Khải Toàn lo lắng, cô đã nói dối rằng mình thay đổi môi trường mới, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều, tình trạng dùng thuốc đã có chuyển biến rõ rệt.

Đương nhiên, đúng là có khá hơn, chỉ là không khoa trương như lời cô nói.

Hai năm học thạc sĩ, cô học hành vô cùng chăm chỉ, sắp xếp cuộc sống của mình bận rộn đến không thể bận rộn hơn. Chướng ngại tâm lý trước sự mệt mỏi tột độ của cơ thể thường chỉ có nước cúi đầu chịu thua.

"Mới có mấy ngày mà đã để anh bắt gặp lần thứ hai rồi." Chúc Khải Toàn cau mày.

Lần trước, anh cứ cho là sau hơn ba năm, lần đầu tiên ngủ lại với anh nên cô không quen, khó ngủ cũng là điều khó tránh, vì vậy mới để mặc cô.

Vân Vụ Lai tìm một cái cớ: "Em không quen ngủ giường của anh lắm."

"Suy cho cùng là do em ngủ quá ít." Chúc Khải Toàn vừa nói vừa vỗ vỗ lên tấm nệm bên cạnh "Đừng uống thuốc, qua đây."

Vân Vụ Lai: "…"

Ngủ quá ít? Cô thấy là mình ngủ quá nhiều thì có, nhiều đến mức khiến người ta phiền phức. Nếu không thì tại sao người nào đó ngay cả ôm cũng không thèm ôm cô, còn phải giữ một khoảng cách xa như vậy.

Cô biết ngay mà, anh ở cùng cô, làm cái này cái kia cho cô, mục đích chính là để giải quyết nhu cầu sinh lý. Vừa thấy cô đến kỳ, hết giá trị lợi dụng là chỉ mong tránh xa cô càng xa càng tốt.

Cô đứng yên không nhúc nhích, lý lẽ đanh thép nói: "Em thật sự không ngủ được, đến kỳ không thể thức khuya."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!