"Ngày 24 tháng 11, concert của Châu Kiệt Luân ở Cẩm Thành, có muốn đi xem không?"
Hai người nhìn nhau một lúc.
Vân Vụ Lai thản nhiên dời mắt đi: "Anh có vé à?"
Câu này của cô quả thực là thừa thãi.
Nếu ngay cả hai tấm vé concert mà anh cũng không lo được, vậy thì cái chức thái tử nhà Duy Phong này của anh cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Chúc Khải Toàn từ chối trả lời, anh không muốn đi đường vòng, nhìn vào khuôn mặt nghiêng của cô, hỏi dồn: "Nói thẳng là đi hay không đi."
Vân Vụ Lai phủi phủi quần áo, cũng không biết là đang phủi cái gì, không đưa ra một câu trả lời rõ ràng: "Để xem đã."
Đèn xanh bật sáng, chiếc xe phía sau bóp còi thúc giục.
Chúc Khải Toàn quay đầu lại, nhả phanh, chiếc xe khởi động.
"Tùy em." Anh nói một cách lạnh nhạt, trên mặt không hề lộ ra chút không vui nào.
Tiếp theo, trong xe chỉ còn lại tiếng nhạc phát ra từ radio, bài "Thất Lý Hương" đã kết thúc từ lâu, hiện đang phát một bài hát chưa từng nghe qua, giai điệu không bắt tai, điều chết người nhất là giọng ca của ca sĩ cực kỳ dầu mỡ, Chúc Khải Toàn tiện tay tắt luôn radio.
Hành động đó toát ra một vẻ thiếu kiên nhẫn không rõ ràng.
Không có tiếng nhạc, trong xe trở nên tĩnh lặng, không phải kiểu tĩnh lặng khiến người ta thấy bình tâm, mà là kiểu tĩnh lặng của sóng ngầm cuộn chảy, mang theo chút cảm xúc không rõ tên.
Vân Vụ Lai bước vào giai đoạn tự kiểm điểm. Có phải anh cho rằng cô từ chối, cảm thấy mất mặt nên không vui không?
Nhưng cô chỉ nói "Để xem đã", chứ đâu có nói "Không đi", giữa hai cái này vẫn có sự khác biệt về bản chất mà, phải không?
Hôm nay mới là ngày 8 tháng 11. Chuyện của nửa tháng sau, không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn thì chẳng phải rất bình thường sao?
Bảo cô không có việc gì làm mà ở lại trong nước lâu như vậy, cô thực sự có chút mông lung, điều đó có nghĩa là trong nửa tháng, cô gần như sẽ phải ở cùng anh.
Thế này là sao chứ.
Mình không sai! Vân Vụ Lai thành công thuyết phục bản thân.
Vậy anh ấy tức giận cái gì?
Thật khó hiểu.
Ai chiều hư anh ấy vậy.
Lý trí đã được thuyết phục, nhưng cơ thể lại không chịu nghe theo.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô vẫn bổ sung một câu: "Em không chắc có thể ở lại Cẩm Thành lâu như vậy."
Bó tay, hóa ra là do cô chiều hư anh.
Chúc Khải Toàn khá bất ngờ, liếc nhìn cô một cái giữa lúc lái xe, không ngờ cô lại chịu giải thích.
Vân Làm Màu hiếm khi không làm màu.
Đã hiếm khi không làm màu thì đương nhiên không thể lãng phí, phải rèn sắt khi còn nóng.
"Vân Vụ Lai, hỏi em này."
"Ừm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!