Chương 37: (Vô Đề)

Đêm nay, cô vẫn ngủ không được yên giấc cho lắm.

Đàn ông vốn dĩ không chịu nóng giỏi, cộng thêm nhiệt độ cơ thể Vân Vụ Lai mãi không hạ, Chúc Khải Toàn ôm cô chẳng khác nào ôm một cái lò sưởi bỏng rẫy. Anh đã toát mồ hôi mấy lần.

Nhưng anh cũng không dám vén chăn lên vì sợ cô bị lạnh, chỉ dám thò chân mình ra ngoài, có còn hơn không.

Vân Vụ Lai áp mặt vào cổ anh, dù đang nửa mê nửa tỉnh cũng không quên chê bai làn da ẩm ướt và nhớp nháp của anh, đẩy mấy cái mà không ra, cô "chậc" một tiếng, buông lời oán trách: "Anh đừng ôm em chặt thế được không?"

Nghe giọng điệu thì có vẻ cô khá là bực bội.

Phiên bản đời thực của câu chuyện "Người nông dân và con rắn" lại một lần nữa tái diễn.

Chúc Khải Toàn đúng là bị cô chọc cho tức cười, anh không nói hai lời, lập tức nới lỏng vòng tay, đặt cho cô một biệt danh mới: "Vân Vụ Xà."

Sau "Vân Làm Màu", cô lại có thêm một biệt danh mới là "Vân Vụ Xà".

Vừa làm màu, lại vừa vong ơn bội nghĩa.

Không còn bị kìm kẹp, Vân Vụ Lai vội vàng nhích người ra sau, rời khỏi vòng tay anh.

Không khí lạnh lập tức lùa vào khoảng trống giữa hai người. Đối với Chúc Khải Toàn mà nói, cảm giác này chẳng khác nào được uống một ngụm coca đá mát lạnh giữa ngày hè oi ả, thoải mái đến nhường nào.

Nhưng anh chỉ tận hưởng được ba giây sung sướng quý giá đó rồi lại chủ động xích lại gần.

Sợ cô bị cảm lạnh.

Lỡ như bị cảm, sốt cao hơn, đốt cho ngốc luôn thì cô sẽ vừa làm màu, vừa vong ơn bội nghĩa, lại còn thêm cả không thông minh nữa, đúng là hết thuốc chữa.

Nếu ngốc thật rồi thì chắc chỉ còn mỗi cái xinh đẹp thôi nhỉ?

Thôi bỏ đi, trông cũng chẳng xinh đẹp gì mấy, chỉ miễn cưỡng tàm tạm.

Ngay lúc Chúc Khải Toàn vừa dịch người qua, con rắn vong ơn bội nghĩa Vân Vụ kia đã tự cảm thấy lạnh và chủ động sáp lại.

Chúc Khải Toàn không nhịn được, bật ra một tiếng cười khẩy, giễu cợt: "Vân Vụ Xà, em qua đây làm gì?"

Vân Vụ Lai vẫn chưa mất đi ý thức hoàn toàn, cô nghe rõ anh nói gì.

Cô chọn cách giả chết.

Chúc Khải Toàn mặc cho cô rúc vào lòng mình, nhưng không đưa tay ra ôm lại.

Vân Vụ Lai rụt cổ như con rùa một lúc, cảm giác choáng váng ngày càng dữ dội, cuối cùng cô không nhịn được nữa, lên tiếng: "Chúc Khải Toàn, em cứ quay cuồng suốt, khó chịu quá."

Nghe vậy, Chúc Khải Toàn lại ôm chặt cô vào lòng, cằm tựa l*n đ*nh đầu cô, bao bọc cô từ bốn phương tám hướng, nhưng lời nói lại chẳng dịu dàng như hành động, anh chì chiết: "Đáng đời, đã bảo đừng tắm rồi mà cứ cố."

"Đâu chắc là do tắm đâu." Vân Vụ Lai tự bào chữa cho mình. Hôm qua ban ngày cô ra mồ hôi mà đã không tắm, lại còn ra ngoài, chẳng lẽ tối về cũng không tắm rửa mà lên giường luôn sao.

Hơn nữa cô cũng đã kiềm chế, chỉ tắm qua loa chứ không gội đầu.

Tự hỏi lòng mình, cũng đâu đến nỗi quá quắt lắm nhỉ?

Còn dám cãi lại.

Chúc Khải Toàn cười lạnh một tiếng, nói lời châm chọc: "Không phải do tắm thì em đi tắm thêm lần nữa đi, tốt nhất là tắm nước lạnh, biết đâu lấy độc trị độc, tắm xong lại tung tăng nhảy nhót ngay ấy chứ."

Giống như phần lớn phụ nữ, Vân Vụ Lai trước giờ không thể nghe nổi cái giọng điệu này của Chúc Khải Toàn, huống hồ bây giờ cô đang bệnh, cả thể chất lẫn tinh thần đều đang ở trạng thái cực kỳ yếu đuối.

Cô tủi thân muốn chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!