Chương 35: (Vô Đề)

Thức trắng cả đêm, cả hai đều mệt rã rời.

Lúc đi vì có uống rượu nên không lái xe, lúc về cũng gọi taxi. Vân Vụ Lai ngồi ở ghế sau, hai mí mắt cứ díp lại, nhưng lại ghét bỏ cửa sổ xe taxi đã có quá nhiều người chạm vào nên không chịu tựa đầu lên, thà ngáp liên tục chứ nhất quyết không dựa.

Chúc Khải Toàn khẽ cười thầm.

Vẫn còn tâm trạng cầu kỳ khó tính, xem ra tâm trạng cũng ổn định, ít nhất không đến mức đau buồn không thể kiềm chế.

Nhưng anh không chủ động đề nghị cho cô mượn bờ vai, mà chọn cách đứng ngoài quan sát.

Vân Vụ Lai thật sự buồn ngủ không chịu nổi, đành dùng tay chống cằm, khuỷu tay dò dẫm trên người vài lần, cuối cùng cũng tìm được điểm tựa cứng rắn là xương hông, định bụng chợp mắt một lát.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, vừa mới thiu thiu ngủ thì khuỷu tay đã trượt khỏi xương hông, kéo theo cả đầu cô chúi mạnh xuống, làm cô giật mình tỉnh giấc.

Sau hai lần như vậy, cô bắt đầu để ý đến Chúc Khải Toàn.

Chúc Khải Toàn đang cúi đầu xem điện thoại, chẳng thèm liếc nhìn cô, hoàn toàn không có ý định cho cô dựa vào.

"Trong phim, thấy người phụ nữ bên cạnh ngủ gật, người đàn ông bình thường sẽ chủ động kéo đầu cô ấy tựa vào vai mình mới phải chứ?"

Vân Vụ Lai do dự một lúc.

Cô nhanh chóng có câu trả lời, trước khi ra ngoài suýt chút nữa đã để anh ngủ cùng rồi, giờ mượn bờ vai của anh một chút cũng đâu có quá đáng.

Nghĩ vậy, cô yên tâm dịch lại gần anh hơn một chút, chẳng thèm hỏi ý kiến, trực tiếp gối đầu lên vai anh.

Chúc Khải Toàn không phản kháng.

Vân Vụ Lai hài lòng, nhắm mắt lại.

Đầu có chỗ dựa, thoải mái hơn nhiều, nhưng mãi cho đến khi taxi đến khách sạn Yến Sâm cô vẫn không tài nào ngủ được, trong đầu không kiểm soát được mà hiện về những kỷ niệm xưa cũ với bố nuôi mẹ nuôi.

Sao cô và mẹ nuôi lại đi đến bước đường này chứ.

Lạc Châu rất tốt, tốt đến mức không thể chê vào đâu được, ngoại hình sáng sủa, thành tích học tập luôn đứng đầu, hiếu thuận, có chí tiến thủ, từ nhỏ đã được các bạn nữ yêu mến.

Mẹ nuôi không từng trải, tư tưởng cũ kỹ, bản thân bà là sản phẩm của thời đại "cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy", sống cả đời một cách mơ hồ, không thể nào hiểu được quan điểm tình yêu của giới trẻ "anh ấy rất tốt, nhưng em không có cảm giác với anh ấy".

Đã tốt rồi, tại sao lại không thể thích?

Trừ khi cái "rất tốt" đó chỉ là lời nói khách sáo để an ủi người khác.

Lạc Châu có một khuyết điểm rất lớn, đó là gia cảnh không tốt lắm, nhưng gia cảnh không tốt cũng là vì nhà họ Lạc đã nuôi nấng Vân Vụ Lai và Vân Sương.

Và trớ trêu thay, người Vân Vụ Lai thích lại là con trai độc nhất của nhà họ Chúc thuộc tập đoàn Duy Phong, ngậm thìa vàng chào đời ở vạch đích.

Kỷ Thu Nguyệt bừng tỉnh ngộ.

Kỷ Thu Nguyệt luôn nói: "Lạc Châu vài năm nữa nhất định cũng sẽ kiếm được nhiều tiền."

Lúc đó, Lạc Châu đã đi làm, được sếp rất coi trọng, chất lượng cuộc sống của nhà họ Lạc cải thiện rất nhanh.

Kỷ Thu Nguyệt không nói rõ, nhưng Vân Vụ Lai hiểu ý của bà, mẹ nuôi cho rằng cô ham vật chất, hư vinh, nghĩ cô thích Chúc Khải Toàn mà không thích Lạc Châu là vì tiền.

Lúc ấy Vân Vụ Lai đang học năm nhất cao học, yêu xa với Chúc Khải Toàn nên cãi vã liên miên, khó khăn lắm mới về nước một chuyến thì hai người cũng vẫn cãi nhau. Tâm trạng cô vốn đã không vui, mẹ nuôi lại không biết là lần thứ bao nhiêu lặp lại bài ca này, cô thật sự không thể nhịn được nữa, bèn nói thẳng: "Nhưng con không còn là con gái trinh trắng nữa, mẹ có chấp nhận được không?"

Vẻ mặt Kỷ Thu Nguyệt lúc đó quả thực muôn màu muôn vẻ, sau khi hoàn hồn, cả người bà run rẩy, chỉ tay vào cô mắng không thành câu: "Con nói cái gì? Sao con có thể không biết giữ mình như vậy?! Mẹ biết ăn nói sao với bố mẹ con, với bố nuôi con đây, con làm mẹ quá thất vọng rồi."

Sự tức giận của Kỷ Thu Nguyệt không phải xuất phát từ việc Vân Vụ Lai đã "không xứng" với Lạc Châu nữa, mà phần nhiều là sự phẫn nộ của một người mẹ khi đối mặt với lỗi lầm của con gái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!