Dưới sự chú mục của cả hội trường, Vân Vụ Lai không vội không vàng bước xuống sân khấu, đi thẳng về phía Chúc Khải Toàn.
Lướt qua người phục vụ bưng khay, cô đưa tay lấy một ly sâm panh.
Đi đến trước mặt Chúc Khải Toàn, hai vợ chồng vô cùng ăn ý cùng đưa ly về phía đối phương.
"Coong." Ly thủy tinh phát ra tiếng chạm giòn tan.
Nhìn nhau, nhấp môi.
Cả hội trường một lần nữa dành những tràng pháo tay như sấm cho cặp đôi bích nhân đẹp như tranh vẽ này.
Phó Hành Thử dở khóc dở cười, anh ta là người biết nhiều chuyện nội bộ nhất, vì vậy chỉ vỗ tay vài cái lấy lệ, hạ thấp giọng hỏi Chúc Khải Toàn: "Hai người tập luyện mấy lần rồi?"
"Diễn xuất ngẫu hứng, cậu tin không?" Chúc Khải Toàn đáp.
"Tin chứ, sao lại không tin." Phó Hành Thử không chút do dự "Nhưng mà đã ăn ý như vậy rồi, hai người còn gồng cái gì nữa?"
Bên kia, hai quý cô cũng đang trò chuyện.
Yến Tùy cười đầy ẩn ý: "Những lời cậu nói, tớ tin thật rồi đó."
Vân Vụ Lai không biết đã nói câu gì, là ba chữ, giọng nói bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào xung quanh.
Phó Hành Thử hỏi Chúc Khải Toàn: "Vợ cậu nói gì vậy?"
"Không biết." Chúc Khải Toàn không có khả năng đọc khẩu hình, vả lại anh cũng không muốn biết cô nói gì cho lắm, dù sao trực giác của anh mách bảo sẽ chẳng phải lời hay ý đẹp gì.
Phó Minh Chước bên cạnh có thính giác kinh người, lập tức lon ton làm loa truyền thanh: "Anh ơi, chị Vân Vụ nói là: "Nghĩ nhiều rồi"."
Cô bé ra vẻ kể công.
Chúc Khải Toàn không nỡ làm cô bé thất vọng, đành phải xoa đầu cô bé, nói lời cảm ơn trái với lòng mình: "…Cảm ơn Chước Chước."
Nghê Đông ở bên cạnh vẫn đang trong trạng thái chết lặng, ánh mắt nghi hoặc của anh ta lúc thì nhìn hai đương sự là Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai, không nhìn ra manh mối gì, cả hai đều rất bình tĩnh, gần như không còn thấy được sự xa cách và vi diệu của những người yêu cũ trước đây; lúc thì lại nhìn vợ chồng Phó Hành Thử và Yến Tùy, ngay cả một đứa nhóc con chẳng hiểu gì như Phó Minh Chước cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên trước tin tức "kết hôn ba năm"; lúc thì lại nhìn bố mẹ Chúc Khải Toàn ở phía xa, hai ông bà đang vui vẻ trò chuyện với bạn bè, mặt mày phơi phới.
Tiếp nhận quá nhiều thông tin, anh ta vô cùng hỗn loạn, nhưng điều duy nhất rõ ràng là, Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai thật sự có quan hệ hôn nhân.
Biểu cảm của Nghê Đông khiến mọi người nhớ đến câu hát mở đầu trong bài "Nghe Lời Mẹ": Bạn nhỏ ơi, có phải bạn đang có rất nhiều dấu chấm hỏi không.
Chúc Khải Toàn búng tay trước mặt anh ta: "Bí Đao, hoàn hồn đi."
Nghê Đông thật sự bị cái búng tay này gọi hồn về.
Mọi người đều cười hi hi ha ha, Phó Hành Thử cũng trêu Nghê Đông và Háo Tử: "Bất ngờ không? Ngạc nhiên chưa?"
Yến Tùy phu xướng phụ tùy: "Cố tình không nói trước cho hai cậu đấy, định tối nay cho hai cậu một bất ngờ."
"Bất ngờ cái gì, là dọa người thì có?" Háo Tử kháng nghị "Các người quá không có nghĩa khí, kết hôn ba năm rồi mà giờ mới nói cho bọn này biết."
Phó Hành Thử nói: "Tôi cũng mới biết được mấy hôm thôi."
Háo Tử lập tức im re, Phó Hành Thử cũng mới biết mấy hôm, anh ta bây giờ mới biết thì đã sao? Thì đã sao!
Hoàn toàn không có gì để ấm ức cả.
So với sự kích động của Háo Tử, Nghê Đông chỉ cười gượng gạo, hồn bay phách lạc.
Tâm trạng anh ta rất phức tạp, vậy Đặng Điểm Điểm là sao đây, cô ấy có biết Chúc Khải Toàn đã kết hôn không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!