Chúc Khải Toàn mặc kệ sự ồn ào của Đặng Điểm Điểm, suốt cả quãng đường không nói một lời nào, đưa cô ấy về đến nhà liền định quay xe về.
Bà ngoại và mợ giữ anh lại: "A Khải, ăn bữa tối rồi hẵng đi."
"Thôi ạ, bà ngoại, mợ." Chúc Khải Toàn còn không thèm xuống xe, từ chối "Cháu còn có chút việc."
Người già nói chung đều thích hóng chuyện, bà ngoại và mợ cũng không ngoại lệ. Mợ vừa nghe vậy liền hứng khởi, ghé sát lại gần anh, thần bí hỏi: "Chuyện gì thế, không phải là có bạn gái rồi, đi hẹn hò đấy chứ?"
Đặng Điểm Điểm đứng sau lưng bà và mẹ, lộ ra vẻ mặt khó nói còn hơn cả ăn phải shit.
Bạn gái?
Ha, nghĩ nhiều rồi.
Nói ra dọa chết các người đấy!
Anh họ đang để tâm đến vợ của người khác kia kìa, bằng chứng còn giấu trong cốp xe của anh ấy đấy.
"Không có đâu ạ." Chúc Khải Toàn từ nhỏ đã có năng khiếu bẩm sinh là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, buông lời ngon tiếng ngọt dễ như trở bàn tay "Nếu có bạn gái, cháu nhất định sẽ báo cho mợ biết đầu tiên."
Mợ quả nhiên bị anh dỗ cho cười tít cả mắt, thân mật vỗ vỗ tay anh: "A Khải phải nhanh lên đấy nhé, 27 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc tìm bạn gái rồi đấy, mợ còn chờ uống rượu mừng của cháu đấy."
"Vâng, cháu đang cố gắng ạ." Chúc Khải Toàn ngoan ngoãn đáp lời.
Trước khi đi, Chúc Khải Toàn ném cho Đặng Điểm Điểm một ánh mắt có vẻ bình lặng như không.
Nhưng Đặng Điểm Điểm lại đọc được trong đó ý cảnh cáo đậm đặc, cô ấy giả vờ không thấy, nấp sau lưng bà ngoại.
Anh họ đang uy h**p cô ấy không được nói bậy.
Cô ấy có nói hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào biểu hiện của anh.
Xe của Chúc Khải Toàn phóng đi mất hút, mợ dìu bà ngoại vào nhà.
Bà ngoại cảm thán: "Thằng bé A Khải này, nhìn thì dễ nói chuyện, nhưng thực ra lại cứng đầu lắm đấy."
Mợ rất đồng tình: "Chứ còn gì nữa, bao nhiêu năm rồi, mặc cho cả nhà nói thế nào cũng không chịu đi xem mắt, chị không biết đã vì chuyện này mà khóc bao nhiêu lần rồi."
Nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của cháu ngoại mãi vẫn chưa đâu vào đâu, bà ngoại thở dài một hơi: "Hồi đi học thì yêu đương hăng say lắm, trước mặt thầy cô và bố mẹ còn sống chết không chịu chia tay. Đến tuổi cần yêu đương thì lại chẳng chịu yêu nữa. Con nói xem chuyện này là sao chứ? Mẹ thật sự không thể hiểu nổi bọn trẻ bây giờ đang nghĩ gì nữa…"
Rời khỏi nhà bà ngoại, Chúc Khải Toàn đi thẳng về nhà. Dừng xe trong gara, anh vòng ra sau xe mở cốp, xách vali của Vân Vụ Lai lên lầu.
Đặt vali xuống, anh chẳng có chút tự giác nào về việc tôn trọng riêng tư của người khác, cúi người xuống mân mê ổ khóa mật mã.
Bốn chữ số.
Anh nhanh chóng xoay bốn vòng số về dãy "7758".
Mở được ngay lần đầu.
7758 bắt nguồn từ một meme "7758258"* từng rất thịnh hành nhiều năm về trước, vali thời đại học của cô cũng dùng mật khẩu này.
(*) Meme "7758258"*: là một "meme" hay một mã số trên mạng internet Trung Quốc. Khi dịch sang tiếng Việt, nó mang ý nghĩa là "hôn anh đi, yêu anh đi, ". 7758: "Qī qī wǔ bā" () – dịch là "Hôn anh đi!"; 258: "Èr wǔ bā" () – dịch là "Yêu anh đi!"
Việc vẫn còn hiểu rõ một người phụ nữ của quá khứ ở một mức độ nào đó, ít nhiều cũng khiến một người đàn ông có được chút cảm giác thành tựu rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. Anh khẽ "chậc" một tiếng, mở vali ra, xem xét qua loa.
Chiếc vali 28 inch được cô nhét đầy ắp, chứa đủ các loại quần áo, giày dép, mỹ phẩm và vật dụng cá nhân, ngay cả những thứ khách sạn cung cấp như máy sấy tóc, ấm đun nước gấp gọn, ga trải giường, vỏ gối, khăn tắm dùng một lần cũng có đủ cả.
Nội y được đựng riêng trong một túi đựng đồ, số đo vòng một không khác mấy so với vài năm trước, nhưng phong cách q**n l*t thì thay đổi không ít, mỏng như cánh ve, ren tinh xảo phức tạp, vô cùng diêm dúa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!