Chương 27: (Vô Đề)

Vân Vụ Lai không nói gì, đứng sững tại chỗ, vẻ mặt lộ rõ sự khó xử.

Chúc Khải Toàn tuyệt đối không phải là người thích làm khó phụ nữ trong những chuyện thế này, anh rất tự giác buông cổ tay cô ra, không để lộ bất kỳ thay đổi cảm xúc nào, chỉ nói: "Ngủ ngon."

Vân Vụ Lai gật đầu: "Ngủ ngon."

Động tác xuống xe của cô có hơi hoảng loạn.

Sau khi xuống xe, cô giơ tay định đóng cửa xe lại, nhưng rồi lại dừng lại giữa chừng.

Cô hơi muốn giải thích với anh lý do mình không mời anh lên lầu, nhưng lại ngại vì anh không nói rõ mục đích, sợ lỡ như chỉ là mình suy nghĩ nhiều, do dự một lúc, cô dùng giọng điệu như đang nói chuyện phiếm: "Tôi vừa gọi Vân Sương qua ngủ cùng rồi…"

Anh chỉ chậm một phút.

"Được." Chúc Khải Toàn dường như đang nín cười "Tôi biết rồi."

Biết rồi… biết rồi là sao chứ.

Vân Vụ Lai có chút hối hận vì đã giải thích với anh, từ chối thì cứ từ chối thôi, nói lý do làm gì, giờ lại thành ra cô rất để tâm đến cảm nhận của anh, lại còn thành ra cô rất muốn… gì đó với anh nữa.

Đúng là đầu óc cô bị kẹp cửa rồi mới hăm hở giải thích cho anh nghe.

Sự hối hận của cô hiện rõ cả trên mặt.

Lần này Chúc Khải Toàn trực tiếp bật cười, nhưng anh vẫn giữ phong độ lịch thiệp, không tiếp tục chọc cho cô thẹn quá hóa giận, mà nói lại một lần nữa "Ngủ ngon."

Sau khi báo địa chỉ cho tài xế, chiếc xe chở anh rời đi.

Chúc Khải Toàn quay đầu nhìn lại cửa khách sạn, Vân Vụ Lai vẫn còn đứng ở đó, anh nhất thời dở khóc dở cười.

Sớm biết vậy đã không bảo Tổ Uyển thông báo cho cấp trên của Vân Sương cho người về rồi.

Khoảng hai mươi phút sau Vân Sương mới đến, Vân Vụ Lai đã tắm rửa xong, khoác một chiếc áo dạ bên ngoài váy ngủ xuống sảnh khách sạn đón người.

Vừa nhìn thấy chị gái, Vân Sương đã không nhịn được mà ca cẩm: "Em đã tăng ca năm ngày liên tiếp rồi, mấy hôm trước chỉ đến tám chín giờ, hôm nay làm thẳng đến nửa đêm, mà còn chưa xong việc, em còn tưởng phải làm xuyên đêm cơ, may mà sếp còn có lương tâm, cho bọn em về nhà."

Vân Vụ Lai vỗ nhẹ sau gáy cô ấy: "Được rồi, hôm nay nghỉ sớm đi, mai chị dắt em đi xem show."

"Thật ạ?" Vân Sương mắt sáng rỡ, nhưng nhanh chóng lại ỉu xìu, "Nhưng chưa chắc em đã xin nghỉ được."

"Không sao, chị giúp em nói một tiếng." Vân Vụ Lai bấm nút thang máy.

Vân Sương ngạc nhiên lặp lại: "Chị giúp em nói một tiếng? Nói với ai ạ?"

Vân Vụ Lai thản nhiên đáp: "Công ty của em là đối tác lần này của bên chị, mở miệng xin một người chắc không khó."

"Ồ, dọa chết em rồi." Vân Sương vuốt ngực, cười trêu chọc "Em còn tưởng chị định nói với bạn trai cũ của chị."

Vân Vụ Lai im lặng.

Cô đúng là định nhờ vả bạn trai cũ kiêm chồng mình thật.

Có một khoảnh khắc, cô thực sự cũng muốn nói rõ tình hình của mình và Chúc Khải Toàn cho em gái biết, trong lòng cô có một người tí hon đang nhảy nhót, rất muốn chia sẻ niềm vui của mình với người khác.

Nhưng lý trí đã hét dừng lại.

Quan hệ giữa cô và Chúc Khải Toàn có hòa hoãn đôi chút, chẳng qua là vì một đôi nam nữ là hình mẫu lý tưởng của nhau nên vết sẹo vừa lành đã quên đau, dưới tác dụng của dopamine và hormone mà thấy đối phương thuận mắt hơn nhiều mà thôi.

Tương lai mối quan hệ của họ vẫn còn mù mịt, khó đoán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!