Chương 26: (Vô Đề)

Vân Vụ Lai đối diện với ánh mắt phức tạp của Lạc Châu, chào tạm biệt anh: "Anh, vậy em qua trước nhé, mọi người cứ ăn từ từ."

Lạc Châu có ngàn lời muốn nói nhưng đều nghẹn lại trong lòng, cuối cùng chỉ có thể gật đầu một cách gượng gạo: "Ừ, được."

Chúc Khải Toàn tỏ ra rất mất kiên nhẫn: "Ăn hay không? Không ăn thì đi."

Chỉ mới qua vài câu nói mà người không biết còn tưởng cô đã bắt anh đợi cả thế kỷ.

"Đi thì anh tự đi một mình đi." Vân Vụ Lai hất tay anh ra, tự mình bước vào phòng riêng trước.

Chúc Khải Toàn sa sầm mặt mày đi theo vào, không ngồi đối diện mà lại ngồi ngay cạnh cô rồi nhìn ra ngoài, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Lạc Châu. Anh thu tầm mắt lại, đưa ra một yêu cầu vô lý: "Em ngồi sang phía đối diện đi."

Vân Vụ Lai đương nhiên không thể nghe lời anh răm rắp: "Không."

Chúc Khải Toàn không thèm nhiều lời với cô. Những lúc thế này, sức lực của đàn ông liền có đất dụng võ. Anh trực tiếp nhấc cả người lẫn ghế của cô lên, nhẹ nhàng chuyển sang phía đối diện.

Bên đối diện bị tường che khuất, không thể nhìn thấy Lạc Châu.

Anh đóng cửa phòng lại, rồi tự mình kéo một chiếc ghế về vị trí ban đầu.

Nhưng việc đóng cửa phòng cũng chỉ là để cho có, vì ở giữa cửa có một tấm kính trong suốt khá lớn, anh vẫn có thể nhìn thấy Lạc Châu và ngược lại.

Vân Vụ Lai nhìn Chúc Khải Toàn với vẻ đăm chiêu.

Chúc Khải Toàn biết cô có ý gì, bộ dạng của anh lúc này trông chẳng khác nào một hũ giấm chua đang gây sự vô cớ. Anh cúi đầu cầm lấy iPad gọi món, phủ nhận việc mình đang ghen: "Lát nữa hai người liếc mắt đưa tình tôi sợ tôi không nhịn được mà nôn mất."

Anh nói năng đầy gai góc, Vân Vụ Lai khó chịu cau mày: "Anh có thể nói chuyện cho tử tế được không? Lạc Châu là anh trai tôi."

Cô và Lạc Châu lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu đậm, không phải anh em ruột nhưng còn hơn cả ruột thịt. Lạc Châu đã hy sinh rất nhiều vì cô và Vân Sương. Chuyện đến nước này chỉ có thể nói là thế sự vô thường, đôi bên chưa từng có chút oán hận nào. Cô không muốn và cũng không nỡ nghe bất cứ ai dùng những lời lẽ chói tai để làm tổn thương anh ta.

"Một người anh trai thích em, đến cả bạn gái cũng phải tìm người có tướng mạo giống em, thì tính là anh trai kiểu gì?" Chúc Khải Toàn đặt iPad xuống, bắt đầu phân bu, "Tôi đối với Điểm Điểm, Hành Thử đối với Chước Chước mới gọi là anh trai."

Nhân viên phục vụ thấy tình hình không ổn, bèn đứng ra hòa giải: "Hai vị vui vẻ ăn lẩu nhé, em tặng anh chị một đĩa trái cây ạ."

Khi nhân viên phục vụ ra ngoài lấy đĩa trái cây, Chúc Khải Toàn cũng liếc mắt nhìn theo, phát hiện bàn của Lạc Châu lại có thêm hai người đàn ông và một người phụ nữ nữa. Họ mang chén nước chấm đã pha sẵn quay lại, sau khi cả ba ngồi vào chỗ, liền cùng người phụ nữ có vài phần giống Vân Vụ Lai kia nâng ly nước ép dưa hấu mời Lạc Châu: "Cảm ơn tổ trưởng đã mời ạ!"

Sự thể hiện này hơi phô trương, rất nhiều người đều nhìn sang. Lạc Châu lúng túng ra hiệu, mong họ yên lặng một chút: "Được rồi, được rồi, mau ăn đi."

Chúc Khải Toàn có chút đau đầu nhận ra, có lẽ mình thật sự đã hiểu lầm Lạc Châu. Có thể người ta thật sự chỉ là tăng ca đến giờ, sau đó dẫn mấy cấp dưới cùng đi ăn khuya, và trong số đó tình cờ có một người trông hơi giống Vân Vụ Lai mà thôi.

Nhớ lại cảnh tượng lúc mới gặp, bàn của Lạc Châu khi đó quả thật có mấy bộ chén đũa, và họ cũng ngồi ở bàn lớn.

Là do anh nhất thời nóng giận công tâm, đến cả khả năng suy nghĩ cũng tụt dốc không phanh.

Vô duyên vô cớ đổ oan cho người khác lại còn trút giận lên Vân Vụ Lai, Chúc Khải Toàn chọn cách lảng sang chuyện khác như thể không có gì xảy ra: "Ăn nước lẩu gì, tôi ăn cà chua, em muốn ăn gì?"

Vân Vụ Lai sắc mặt không tốt, muốn bỏ đi ngay lập tức nhưng lại thấy mất mặt, cuối cùng chỉ cứng rắn buông một câu: "Tùy."

"Vậy lẩu nấm." Chúc Khải Toàn chọn giúp cô.

Vân Vụ Lai không nói gì, tự mình cúi đầu xem điện thoại.

Chúc Khải Toàn bắt đầu đóng vai người đọc thực đơn: "Ăn ba chỉ bò không?"

"Tùy."

"Thịt ba rọi?"

"Tùy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!