Chương 25: (Vô Đề)

Anh hoàn toàn không hề hạ thấp giọng mình.

Những người đi ngang qua nghe thấy đều ném tới những ánh nhìn trêu chọc.

Bắn cái đầu anh ấy. Trán Vân Vụ Lai giật giật, cô quay đầu lại thấy xe nhà họ Chúc ở cửa khách sạn đã biến mất, cô nói: "Tài xế nhà anh đi rồi."

"Thế thì sao?" Chúc Khải Toàn hỏi.

Vân Vụ Lai không chút khách sáo mà ra lệnh đuổi khách: "Thế thì anh cũng đi được rồi đấy."

Chúc Khải Toàn cười nhẹ: "Cùng ăn một bữa đi." Không đợi cô nói gì, anh nói thêm: "Tôi đói rồi."

Trong bữa tiệc có không ít đồ ăn, nhưng về cơ bản không ai ăn uống ở những nơi như vậy, đặc biệt là các quý cô. Trước khi mặc lễ phục, có khi họ phải nhịn đói hai bữa để tránh lộ bụng mỡ dưới lớp váy bó sát. Thứ duy nhất được đưa vào miệng trong bữa tiệc là rượu, mà rượu cũng không dám uống nhiều, chỉ thanh lịch cầm ly sâm panh, rất lâu sau mới nhấp một ngụm nhỏ.

Thành thật mà nói, Vân Vụ Lai cũng đói rồi.

Thế nhưng, cô vẫn nhớ những gì anh đã nói lần trước khi cô trở về.

— Nếu em muốn hẹn tôi ăn cơm, thì nhớ hẹn lịch qua trợ lý của tôi.

"Thôi đi. Chúc tổng trăm công nghìn việc, tôi đâu có hẹn trước với trợ lý của anh." Cô cười như không cười, lấy gậy ông đập lưng ông.

Chúc Khải Toàn nhớ lại, mình đúng là đã nói những lời như vậy. Anh gặp chiêu phá chiêu: "Tôi phá lệ cho em chen ngang một lần."

Vân Vụ Lai không hề dao động.

Chúc Khải Toàn đổi hướng, lấy ơn ra để đòi báo đáp: "Tôi đã giúp em, em phải mời tôi ăn cơm."

Dù sao thì Nghê Đông cũng nhận được một tiếng "cảm ơn", còn anh, công thần lớn nhất lại chẳng nhận được lấy một lời cảm tạ, mời một bữa cơm thì đã sao.

Vân Vụ Lai không tiếp tục từ chối nữa, chỉ là trước khi ăn, cô cần phải tắm rửa một chút, sâm panh dính nhớp trên người, mặt còn bị anh tưới nước tẩy trang.

Đến tận bây giờ cô mới nghĩ ra một từ thay thế cho "bắn", đó chính là "tưới".

Nhưng đã quá muộn, nếu bây giờ cô mới nói ra thì còn kỳ quặc hơn.

Sảnh lớn của khách sạn có khu vực chờ. Vân Vụ Lai phân vân một lúc giữa việc để Chúc Khải Toàn đợi trong phòng hay đợi ở sảnh, cuối cùng vẫn quyết định đưa anh về phòng.

Cô thực sự sợ lại bị anh nói là làm màu.

Thang máy đi lên, phòng cô ở tầng 37. Không gian nhỏ hẹp, kín bưng của thang máy chìm trong tĩnh lặng, từ đầu đến cuối không có người thứ ba bước vào phá vỡ sự cân bằng. Thời gian ở riêng hai người như bị quay chậm, mãi chẳng thấy điểm dừng.

Trạng thái hiện tại của họ khá vi diệu, sau hai ngày tiếp xúc đã có dấu hiệu tan băng, nhưng khoảng cách xa cách nhiều năm vẫn còn chắn ngang giữa hai người, họ còn lâu mới đến mức có thể nói nói cười cười.

Ôn lại chuyện cũ? Quan tâm đến cuộc sống của đối phương trong mấy năm qua? Tiếp tục chủ đề vừa rồi?

Dường như, nói bất cứ điều gì cũng đều tỏ ra rất gượng gạo.

Thế là họ ngầm hiểu chọn cách im lặng.

Như thể đã qua cả một thế kỷ, Vân Vụ Lai không nhịn được ngẩng đầu nhìn số tầng, đếm xem khoảng thời gian tra tấn trong thang máy này còn bao lâu nữa mới kết thúc.

Cô bắt gặp ánh mắt chưa kịp thu lại của anh qua vách thang máy sáng bóng như gương.

Ánh mắt hai người giao nhau trong vách thang máy, rồi đồng thời dời đi. Chúc Khải Toàn nhìn sang bên cạnh, Vân Vụ Lai tiếp tục ngẩng đầu.

Sao mới tầng 22 thôi vậy.

Lát nữa cô phải hỏi cho kỹ Yến Tùy mới được, tại sao nhà họ lại rảnh rỗi không có việc gì làm mà xây khách sạn cao thế không biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!