Tim Vân Vụ Lai khẽ loạn nhịp, nhưng cô ép mình phải giữ bình tĩnh: "Gì cơ."
Gu thẩm mỹ của cô bao năm nay vẫn không thay đổi, anh chỉ cần cười như vậy là cô lại không tài nào chống đỡ nổi.
Chúc Khải Toàn không trả lời, chỉ dặn dò tài xế: "Dừng xe ở ven đường đi ạ."
Bên bờ sông Đường không cho phép đỗ xe lâu, chỉ được tạm dừng để đón trả khách. Anh xuống xe rồi nói với tài xế: "Chú Lý, chú cứ chở cô ấy đi vòng vòng mấy vòng nhé, cháu sẽ gọi điện sau."
Nói xong anh đóng cửa xe, đứng bên lề đường, chuẩn bị băng qua dòng xe cộ tấp nập để sang phía đối diện.
Lúc này Vân Vụ Lai mới nhớ ra áo vest của anh vẫn còn khoác trên người mình. Nhiệt độ ban đêm đã giảm xuống chỉ còn một con số, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nhưng bóng lưng không hề có chút co ro nào, vẫn đứng thẳng tắp.
Vân Vụ Lai định hạ cửa sổ xe gọi anh lại để trả áo khoác, nhưng tài xế đã nhấn nhẹ chân ga, chiếc xe lướt đi về phía trước.
Vân Vụ Lai ngoảnh đầu lại, nhìn thấy bóng dáng anh bị biển đèn rực rỡ phía sau chiếu rọi trông không rõ ràng lắm. Cẩm Thành có quy định xe nhường người đi bộ, tất cả các phương tiện qua lại đều dừng trước vạch kẻ đường, đợi người đi bộ qua trước.
Anh vội vã bước qua, trong lúc đó còn giơ tay phải lên ngang mày, đẩy nhẹ về phía trước, ra hiệu cảm ơn những chiếc xe đã nhường đường cho mình.
Bóng anh nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.
Tài xế chở Vân Vụ Lai đi vòng quanh mấy con đường gần đó, cuối cùng cũng đợi được điện thoại của Chúc Khải Toàn, liền lái xe đến địa điểm anh chỉ.
Chúc Khải Toàn đang đứng bên đường ôm một đống đồ. Từ xa Vân Vụ Lai đã thấy anh dường như xách một chiếc túi lớn của Watsons, còn mua rất nhiều súng nước, đủ loại lớn nhỏ.
Cô hiểu ra rồi, anh định dùng súng nước để đòi lại công bằng cho cô sao?
Cô không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Tài xế liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Lúc Chúc Khải Toàn lên xe, mặt và hai tay đã lạnh đến hơi tím tái. Anh đặt đống đồ vào ghế giữa, rồi đưa túi Watsons cho Vân Vụ Lai.
Lúc đưa tay qua, hơi lạnh từ bên ngoài theo vào trong xe.
Vân Vụ Lai nhận lấy: "Gì đây?"
Vừa nói cô vừa cúi đầu nhìn, bên trong toàn là nước tẩy trang, ít nhất cũng phải hơn chục chai.
Vậy là anh không chỉ định dùng súng nước bắn người ta, mà còn định đổ cả nước tẩy trang vào súng nước?
Thật ra Vân Vụ Lai rất muốn giữ hình tượng lạnh lùng trước mặt Chúc Khải Toàn, nhưng lần này thật sự không nhịn nổi nữa. Cô nắm chặt túi, gục đầu xuống, cười đến mức bờ vai run lên không ngừng.
"Loại nước tẩy trang này tẩy có sạch không?" Chúc Khải Toàn lấy một chai ra "Tôi đã bảo nhân viên bán hàng giới thiệu cho tôi loại tốt nhất rồi."
Đó là một nhãn hiệu mà Vân Vụ Lai chưa từng nghe qua.
Chúc Khải Toàn tám phần là bị nhân viên bán hàng ở Watsons lừa rồi.
Trai thẳng một mình một ngựa bước vào cửa hàng mỹ phẩm, từ đầu đến chân đều toát ra khí chất của một con cừu non béo bở, chỉ thiếu nước giăng biểu ngữ "tôi là gà mờ, mau đến thịt tôi đi" nữa thôi.
Lúc lấy chai nước tẩy trang, anh vô tình chạm vào tay Vân Vụ Lai, lạnh như một thanh sắt.
Vân Vụ Lai vốn định cười nhạo gã trai thẳng ngốc nghếch này một trận, lời đã đến bên môi nhưng lại đổi ý, nói: "Ừm, tốt lắm."
Chúc Khải Toàn yên tâm, giữa hai hàng lông mày ánh lên vẻ đắc ý.
Bật đèn trong xe sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn của tài xế nên hai người không dám bật. Dưới ánh đèn đường lúc tỏ lúc mờ, họ bắt đầu đổ nước tẩy trang vào các loại súng nước.
Chúc Khải Toàn thích thú nhất với khẩu súng nước to nhất. Lúc anh mua nó, có mấy cậu bé đi ngang qua, nhìn mà thèm thuồng đến phát khóc. Bình thường chắc chắn anh sẽ nhường cho bọn trẻ, nhưng lần này thì không được, khẩu súng nước này được giao phó nhiệm vụ thiêng liêng là báo thù cho vợ anh. Vì vậy, anh giả vờ không nhìn thấy ánh mắt khao khát của lũ trẻ, nhẫn tâm bỏ đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!