Chương 23: (Vô Đề)

Bờ vai Vân Vụ Lai khẽ run lên, nhưng cô không từ chối.

Cô thực sự cần chiếc áo vest này, nó không chỉ che đi khả năng bị hớ hênh, mà còn che đi cả sự thảm hại của cô.

Sau khi khoác áo lên người cô, Bùi Cao Trác liền buông cô ra, anh ta có chút tức giận chất vấn người phục vụ: "Cậu làm ăn kiểu gì vậy?"

"Thực sự xin lỗi ạ." Người phục vụ rối rít xin lỗi, anh ta biết mình đã gây họa, nhưng cũng không muốn một mình gánh hết trách nhiệm, bèn giải thích "Hình như tôi bị ai đó ngáng chân."

"Ai lại đi ngáng chân cậu?" Bùi Cao Trác nửa tin nửa ngờ.

Người phục vụ nhìn về phía hai người phụ nữ vừa đi qua, anh ta cũng không phân biệt được là ai đã ngáng mình, đoán chừng người ta cũng không cố ý, nói đi nói lại vẫn là do anh ta không đủ cẩn thận nên mới xảy ra chuyện này.

"Thôi bỏ đi." Vân Vụ Lai không muốn tiếp tục bị mọi người vây xem, tình hình hiện tại, việc cấp bách là phải chỉnh đốn lại bản thân trước đã. Cô siết chặt chiếc áo vest, định đến nhà vệ sinh xử lý một chút, rồi nói với Bùi Cao Trác "Cảm ơn áo của anh."

Nghê Đông thu hết mọi chuyện vào tầm mắt, anh ta quay đầu nhìn Chúc Khải Toàn vẫn bình thản như không, trong lòng nhất thời có chút cảm khái, xem ra hai người này thật sự đã quyết định bước tiếp rồi. Anh ta thuận miệng quan tâm một câu: "Đây không phải là bạn trai mới của chị Vụ Lai đấy chứ, trông có vẻ quan tâm chị ấy ghê…"

Anh ta vừa dứt lời thì thấy Chúc Khải Toàn đặt mạnh ly rượu xuống lan can, rượu trong ly sóng sánh văng ra ngoài. Anh chẳng buồn để ý, vẩy vẩy tay rồi sải bước đi thẳng về phía Vân Vụ Lai.

"Vãi chưởng, A Khải, Chúc Khải Toàn, anh quay lại đây, anh đi đâu đấy?" Nghê Đông lo lắng gọi, anh ta không dám gây chú ý, chỉ có thể gọi nho nhỏ.

Chúc Khải Toàn không hề quay đầu lại.

Điên rồi, điên thật rồi. Nghê Đông gọi không tỉnh, đành chỉ hận rèn sắt không thành thép mà dậm chân một cái, đây là cái chuyện quái gì vậy?

Anh ta hiểu, Chúc Khải Toàn lại lên cơn chiếm hữu rồi. Đàn ông à, đúng là loài động vật tiêu chuẩn kép, bạn gái cũ thì liên quan gì đến anh ta chứ? Bản thân thì có tình mới trong tay, lại không cho phép bạn gái cũ tìm một người yêu thương cô ấy à?

Nghê Đông nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Đặng Điểm Điểm đâu mới thở phào nhẹ nhõm. Cảnh này không thể để cô gái ngây thơ như Đặng Điểm Điểm chứng kiến được, cô ấy sẽ không chịu nổi đâu. Ai mà chịu được khi bạn trai mình vẫn còn thể hiện sự quan tâm và ghen tuông với bạn gái cũ chứ?

Nhưng giây tiếp theo, anh ta lại cảm thấy thà Đặng Điểm Điểm ở đây còn hơn, để cô ấy tận mắt thấy sự thật, nếu không sẽ lại tiếp tục bị lừa dối tình cảm.

Vân Vụ Lai rõ ràng đang quay lưng về phía Chúc Khải Toàn, nhưng không hiểu sao, cô lại không kìm được mà quay đầu lại nhìn.

Khoảnh khắc quay đầu lại, cô có chút hối hận.

Lỡ như Chúc Khải Toàn thờ ơ không quan tâm, vẫn đang đứng ở đó nói nói cười cười với đám Nghê Đông, chẳng phải sẽ khiến cô trông thật nực cười sao.

Tiếc là đã không kịp nữa rồi.

Nhưng may mà, anh không bỏ mặc cô. Anh đang băng qua biển người để đến đây, ánh mắt khóa chặt lấy cô.

Vân Vụ Lai âm thầm thở phào, cô dừng bước chân định đi đến nhà vệ sinh, lặng lẽ chờ anh.

Chúc Khải Toàn vừa đi vừa cởi cúc áo khoác, dứt khoát cởi phăng chiếc áo vest của mình ra.

Khi đến trước mặt cô, anh áp sát lại, che đi tầm nhìn của người khác, rồi một tay giật phăng chiếc áo vest trên người cô xuống, ném trả lại cho Bùi Cao Trác, khoác áo của mình lên, sau đó tự tay cài một chiếc cúc lại giúp cô.

Bùi Cao Trác giơ tay bắt lấy chiếc áo, định nhìn phản ứng của Vân Vụ Lai, nhưng mặt cô gần như đã vùi vào lồng ngực người đàn ông, hoàn toàn không thấy được biểu cảm.

Nhưng dựa vào phản ứng cơ thể, chứng tỏ cô không hề kháng cự sự bá đạo của đối phương.

"Cảm ơn anh đã quan tâm đến vợ tôi." Chúc Khải Toàn khẽ cười với anh ta, lời nói thì lịch sự, nhưng trong mắt lại toàn là cảnh cáo "Nhưng không phiền anh nhọc lòng, tôi tự biết chăm sóc."

Nói xong, anh choàng tay qua vai Vân Vụ Lai, vội vàng đưa cô rời đi.

Trên đường đi, Chúc Khải Toàn hỏi: "Em không sao chứ?"

"Ừm." Hai cánh tay của Vân Vụ Lai bị bó trong chiếc áo vest, đi lại có chút không quen, tay anh vẫn đặt trên vai cô, năm ngón tay siết chặt lấy đầu vai, tư thế thân mật, tràn đầy ý bảo vệ.

Toàn thân cô không có một khúc xương nào cảm thấy tự tại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!