Chương 22: (Vô Đề)

Nếu là bình thường, Đặng Điểm Điểm gặp người anh họ cùng lớn lên từ nhỏ với mình sẽ không đến nỗi kích động như vậy.

Nhưng ai bảo hôm nay cô ấy lại nhận được một tin tức động trời cơ chứ.

Đặng Điểm Điểm ở nội trú, không ở nhà, nên tin tức có hơi chậm, đến chiều mới biết, nghe nói mọi người tập trung kéo đến nhà cô để xem mặt cô vợ bí ẩn của anh họ, nhưng lại chậm mấy phút mà lỡ mất, không được chiêm ngưỡng dung nhan thật.

Ban đầu Đặng Điểm Điểm còn tưởng mọi người lừa mình, nên cô ấy đã gọi điện cho Chúc Khải Toàn để xác nhận, rồi cười như điên: "Anh Khải Toàn, anh nói có buồn cười không, bà nội với mẹ em lại bảo anh kết hôn rồi, ha ha ha ha, mọi người mong anh tìm vợ đến mức sinh ra ảo giác luôn rồi, hay là anh tranh thủ tìm bạn gái đi ha ha ha ha ha…"

Chúc Khải Toàn thản nhiên ngắt lời cô ấy: "Ừ, có chuyện gì à?"

Đột nhiên biết mình có một người chị dâu họ, Đặng Điểm Điểm sao có thể không kích động cho được?

Bây giờ nhìn thấy Chúc Khải Toàn, máu hóng hớt cả đời này của cô ấy đang bùng cháy dữ dội.

"Anh Khải Toàn, cuối cùng anh cũng đến, em đợi anh nửa ngày rồi." Đặng Điểm Điểm hai mắt sáng rực.

Động tĩnh quá lớn, rất nhiều người đều nhìn qua, Chúc Khải Toàn cảm thấy mất mặt, cố gắng rút tay ra: "Em đứng thẳng lại, nói chuyện cho đàng hoàng."

"Chị dâu em đâu?" Đặng Điểm Điểm đời nào chịu buông tha cho anh, cô ấy vừa ôm chặt cánh tay anh, vừa nhìn quanh bốn phía, giọng điệu không giấu được vẻ phấn khích "Em sẽ là người đầu tiên trong nhà mình nhìn thấy chị dâu, hi hi."

"Không có dắt theo, anh đến một mình." Chúc Khải Toàn nói.

Anh không nói dối, anh đến dự tiệc cùng với trợ lý Tổ Uyển.

Vốn dĩ đã định không tới rồi.

Còn về lý do tại sao sau đó lại đến, thân là người đại diện cho tập đoàn Duy Phong, anh không thể làm mất mặt QC được.

Dù sao cũng không phải đến vì Vân Vụ Lai.

"Rốt cuộc anh có kết hôn không vậy, sao tự dưng lại lòi ra một cô vợ thế." Đặng Điểm Điểm vô cùng nghi ngờ.

Tâm tư Chúc Khải Toàn không đặt trên người Đặng Điểm Điểm, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cô ấy, anh đưa mắt nhìn một vòng trong đám đông áo quần lộng lẫy, dường như đang tìm kiếm điều gì đó, cùng lúc đó, anh đáp lại một cách rất thờ ơ: "Em thấy không có thì là không có thôi."

Đặng Điểm Điểm thấy phép khích tướng không hiệu quả, bèn đổi sang khổ nhục kế, lắc tay anh nài nỉ: "Anh Khải Toàn, anh cho em xem ảnh đi mà, em xin anh đó."

Chúc Khải Toàn nhìn thấy không ít người quen, còn có không ít người trong giới giải trí, nhưng không thấy Vân Vụ Lai, du thuyền có tổng cộng bốn tầng, đoán chừng cô đang ở tầng khác.

Anh còn nhìn thấy Nghê Đông.

Nghê Đông đứng cách anh hơn năm mét, ánh mắt phức tạp, phảng phất nỗi buồn và sự u uất, thậm chí còn mang theo chút tủi thân hờn dỗi đất trời.

Chúc Khải Toàn hất cằm về phía anh ta, coi như chào hỏi.

Nếu là trước đây, Nghê Đông nhất định sẽ nhiệt tình chạy tới chào hỏi, nhưng lần này, Nghê Đông chỉ gượng gạo nhếch miệng cười, rồi ủ rũ bỏ đi.

Chúc Khải Toàn: "…?"

Đặng Điểm Điểm tò mò nhìn theo hướng của anh, sự chú ý tạm thời bị thu hút: "Ai vậy ạ?"

"Bạn anh." Chúc Khải Toàn cuối cùng cũng rút được tay mình ra, vỗ vai cô ấy dặn dò "Đừng làm phiền anh nữa, đi chơi với mấy đứa bạn của em đi, uống ít rượu thôi."

"Vậy anh cho em xem ảnh đi, em sẽ không làm phiền anh nữa!" Đặng Điểm Điểm hét lên.

Trước khi rời đi, Chúc Khải Toàn để lại một câu: "Em gặp rồi."

Gặp rồi? Ai cơ?!

Đặng Điểm Điểm vắt óc suy nghĩ cũng không ra là ai, cô ấy và Chúc Khải Toàn chênh nhau bảy tuổi, khoảng cách thế hệ rất lớn, vòng bạn bè gần như không có điểm chung, nên bên cạnh Chúc Khải Toàn có cô gái nào, cô ấy thật sự không thể nghĩ ra được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!