Làm màu?
Làm màu cái đầu anh ấy.
Vân Vụ Lai lúc đó tức điên lên được.
Cô biết từ tối hôm qua đến giờ mình có hơi không được tự nhiên, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể chấp nhận việc Chúc Khải Toàn nói thẳng ra hai chữ "làm màu", sỉ nhục nhân cách và chà đạp tinh thần của cô.
Ba năm rưỡi không gặp, cô ngại ngùng một chút thì đã sao?
Là một người phụ nữ, khi nhìn thấy cơ thể tr*n tr** của đàn ông, cô ngại ngùng một chút thì rốt cuộc làm sao chứ?
Luật pháp nhà nước có quy định phụ nữ đã có chồng thì không có quyền xấu hổ à?
Cô tuyệt đối không thể dễ dàng nhận thua.
"Vậy lần sau anh gặp cô bé hàng xóm nhà anh ấy, anh nhớ đến hôn người ta hai cái nhé, đừng có làm màu, dù sao cũng đâu phải chưa từng hôn."
Chúc Khải Toàn vốn đã bỏ đi, nghe vậy lại quay trở lại, bàn tay "bốp" một tiếng, đập lên khung cửa phòng tắm, nhìn cô từ trên xuống dưới hai lượt: "Chuyện từ mấy trăm năm trước rồi mà vẫn chưa xong à? Xin hỏi cô Vân đây, cô đang ghen đấy à?"
Giọng anh ồm ồm, nghẹt mũi rất nặng. Ban đầu Vân Vụ Lai cứ ngỡ anh chỉ bị vậy do vừa mới ngủ dậy, giờ xem ra là anh bị cảm rồi.
Cô đột nhiên nhớ lại tối hôm qua sau khi mình dùng chuyện cô bé hàng xóm để chọc tức anh, hình như lại bị anh gặm thêm hai miếng nữa thì phải?
Nếu không nhớ nhầm, đêm qua, cô đã mơ màng tỉnh dậy một lần, phát hiện mình đang bị anh ôm chặt trong lòng, tay chân quấn quýt, khăng khít không một kẽ hở.
Cô buồn ngủ quá, chỉ khẽ cựa quậy một chút rồi lại ngủ thiếp đi.
Nhưng sau đó cô lại tỉnh dậy một lần nữa, anh đang ngủ ở mép giường, cách cô rất xa, đến một vạt áo cũng không chạm vào người cô.
Rốt cuộc cái nào là mơ, cái nào là thực, cô đã không thể phân biệt được nữa.
Nhớ đến đây, Vân Vụ Lai nghi ngờ nheo mắt lại: "Sau đó anh có động tay động chân với tôi đúng không?"
Chúc Khải Toàn bật ra một tiếng cười khẩy, như thể vừa nghe được một câu chuyện hoang đường nào đó: "Không thèm, đừng có tự luyến."
Nếu không phải có người cứ dán sát vào anh hết lần này đến lần khác, anh còn lười chẳng buồn ôm.
Vừa ôm một cái lại phải đi tắm nước lạnh.
Tắm hai lần nước lạnh trong một đêm đầu đông.
Anh đâu phải người sắt.
Vinh quang thay, bị cảm rồi.
Sự phủ nhận của anh chắc như đinh đóng cột, Vân Vụ Lai tạm thời tin tưởng. Vốn định nói "Không có thì tốt nhất, anh đi mà thèm cô bé hàng xóm của anh ấy" để phản công.
Nhưng cô đã ép mình phải nhịn xuống, không nói ra.
Cô bắt buộc phải nhịn, nếu không số lần nhắc đến người ta thật sự quá nhiều, sẽ tỏ ra là cô đang ghen tuông vớ vẩn.
Đến lúc đó lại bị anh cười nhạo.
Sáng sớm mà không khí đã căng như dây đàn, nếu hai người cùng giới tính, chắc chắn phải có một trận đánh nhau ra trò mới có thể dập tắt được lửa giận của đôi bên.
Chúc Khải Toàn thay quần áo xong xuống lầu, phát hiện hôm nay dưới nhà dường như đặc biệt náo nhiệt. Hai cô giúp việc bận rộn ra vào, ngay cả Đặng Hoa Phong, người trước giờ chưa từng phải động tay vào việc gì, cũng đang phụ giúp.
"Con trai, con dậy rồi à?" Đặng Hoa Phong bưng một chậu trái cây đã rửa sạch từ trong bếp ra, nhiệt tình chào đón anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!