Ngoài cửa sổ có một tia sét, ánh sáng chói lòa xuyên qua rèm cửa, soi sáng cả căn phòng. Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều nhìn thấy đối phương một cách rõ ràng.
Trong mắt Chúc Khải Toàn, Vân Vụ Lai đang nằm giữa mái tóc dài đen tuyền như màn đêm, gương mặt vốn nhàn nhạt thường ngày nay lại nhuốm một vẻ quyến rũ mê người vì anh mà có.
Còn trong mắt Vân Vụ Lai, Chúc Khải Toàn giống như một con báo đã khóa chặt mục tiêu, ánh mắt và cơ thể đều tràn đầy sức mạnh chực chờ bùng nổ. Vì vậy, khi anh đưa tay vào trong chăn, cô không hề bất ngờ.
Cô theo phản xạ giữ chặt tay anh lại, ngăn cản hành động của anh.
Chúc Khải Toàn khó hiểu nhìn vào mắt cô: "Sao thế?"
Giọng anh có chút khàn.
Vân Vụ Lai cũng không biết mình bị làm sao nữa. Họ là vợ chồng hợp pháp, bây giờ đang ở chung một phòng, ngủ chung một giường, có xảy ra chút chuyện gì đó cũng là lẽ thường tình như việc người phải ăn, trời phải mưa.
Rất kỳ lạ, lần trước cô về nước, cô có thể rất thản nhiên mở cửa phòng khách sạn cho Chúc Khải Toàn vào, nhưng bây giờ lại trở nên gò bó.
Có lẽ là vì sau mấy lần tiếp xúc, quả thật có một vài thứ đã xảy ra thay đổi vi diệu, cô không có cách nào coi anh như một "bạn tình hợp pháp" đơn thuần được nữa.
Nhưng cô có thể dùng lý do gì để từ chối? Giải thích thế nào về việc trước đây mình rõ ràng tỏ ra là người rất thoáng, bây giờ lại bày đặt trò thiếu nữ trong sáng… à không, thiếu phụ trong sáng?
Chính cô cũng không thể cho mình một lời giải thích hợp lý.
Dưới ánh mắt dò xét của anh, mỗi giây trôi qua với cô dài tựa một năm.
Một lúc sau, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, cuối cùng cũng tìm được một lý do không thể chối cãi: "Không có bao."
Giai đoạn này cô tuyệt đối không thể mang thai. Chưa chuẩn bị sẵn sàng và ảnh hưởng đến sự nghiệp tạm thời không nói, mối quan hệ của họ căn bản chưa đến mức có thể có con, cũng không thể cho đứa trẻ một môi trường trưởng thành lành mạnh.
Cô không thể trở thành một người mẹ vô trách nhiệm được, đúng không?
Nghĩ đến đây, cô trở nên lý lẽ hùng hồn, giọng cũng to hơn: "Anh có bao ở đây không?"
Cô đoán chắc anh không có, đây là nhà bố mẹ anh, anh không thể nào đi hỏi xin bố mẹ mình được.
"Tôi đi mua." Chúc Khải Toàn nói.
Vân Vụ Lai: "…"
Cô không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, rèm cửa đã che khuất tầm nhìn, nhưng không cần nói cũng biết thời tiết bên ngoài tệ đến mức nào, sấm chớp đùng đùng, mưa to gió lớn.
Chết tiệt, quyết tâm của anh lớn đến vậy sao?
Chúc Khải Toàn lặp lại: "Tôi đi mua nhé?"
Lần này đã đổi thành câu hỏi.
Vân Vụ Lai quay đầu lại nhìn anh, một lúc lâu sau, thực sự không tìm được lý do để từ chối, đành miễn cưỡng "ừm" một tiếng.
Chúc Khải Toàn cười khẩy một tiếng, cánh tay dời khỏi hai bên đầu cô, không xuống giường mà quay trở lại nửa giường của mình nằm xuống.
Vân Vụ Lai dùng khóe mắt để ý anh một lúc, không thấy anh có động tĩnh gì, anh nằm im bất động, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, dường như đã định ngủ thật.
Nhưng ai biết được lát nữa anh có nhất thời hứng lên mà lại nổi thú tính không, Vân Vụ Lai kéo chăn lên cao hơn, còn len lén chèn kỹ chăn ở bên cạnh mình.
Hành động phòng trộm này của cô khiến Chúc Khải Toàn không thể nhịn được nữa, anh vạch trần cô: "Có phải là chỉ cần tôi vừa ra ngoài em sẽ khóa trái cửa phòng, rồi đợi lúc tôi về thì em sẽ giả vờ ngủ say không nghe thấy tiếng gõ cửa không?"
Vân Vụ Lai: "…"
Đôi khi, đàn ông quá hiểu phụ nữ cũng không phải là chuyện tốt, điều này khiến cô không có chút riêng tư nào trước mặt anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!