Chương 19: (Vô Đề)

Đặng Hoa Phong nói năng nhẹ như không. Đối với bà, câu "Vậy hôm nay hai đứa đừng về nữa, ở lại đây qua đêm đi" cũng bình thường như câu "Sao trời lại mưa to thế này", chẳng có gì đặc biệt.

Bà nào biết câu nói đó đã khiến cõi lòng cậu con trai và cô con dâu của bà rung chuyển dữ dội đến nhường nào.

Chúc Khải Toàn chưa bao giờ nhận ra, mình và Vân Vụ Lai đã năm năm không mấy khi ở cạnh nhau mà vẫn giữ được sự ăn ý khi giao tiếp bằng ánh mắt.

Vân Vụ Lai: Tôi không muốn ở lại đây, anh mau tìm cớ nói với mẹ anh đi.

Chúc Khải Toàn: Tôi lấy cớ gì được, sao em không tìm?

Vân Vụ Lai: Đó là mẹ anh, cớ gì mà anh lại hỏi tôi sao?

Chúc Khải Toàn: Em tự mình không nói được à? Giờ mẹ còn thân với em hơn cả với tôi đấy.

Họ im lặng khoảng hai giây. Trong hai giây đó, Đặng Hoa Phong đã nhận ra có gì đó không ổn. Ánh mắt hiền từ và vui mừng của bà nguội đi, xen lẫn sự dò xét sâu sắc, bà hỏi: "Sao thế?"

Mối quan hệ giữa con trai và con dâu lại trở nên đáng ngờ.

Không trông cậy được vào Chúc Khải Toàn, Vân Vụ Lai đành chủ động lên tiếng: "Con không có quần áo để thay ạ."

"Không sao cả, mẹ lấy một bộ đồ mới cho con." Đặng Hoa Phong nói.

Chúc Khải Toàn nói đỡ: "Đồ của mẹ sao cô ấy mặc được?"

"Sao lại không mặc được? Mẹ cũng rất thời trang đấy nhé?" Đặng Hoa Phong nghe ra ý của Chúc Khải Toàn là chê bà già, mà bà ghét nhất là bị người khác nói mình già. "Mặc đi ngủ buổi tối chứ có phải đi diễn thời trang đâu, thoải mái là được rồi, với lại con lấy một bộ áo phông gì đó cho con bé mặc cũng được mà."

Chúc Khải Toàn tiếp tục: "Cô ấy còn phải tẩy trang."

Anh biết cái cớ này không đứng vững được.

Quả nhiên, Đặng Hoa Phong thấy chiêu phá chiêu: "Mẹ có mà, đồ dưỡng da mẹ cũng có." Sự dò xét trong mắt bà càng sâu hơn, giọng điệu cũng nhấn mạnh "Kết hôn rồi ở lại nhà chồng một đêm cũng là chuyện nên làm mà, phải không?"

Lúc này Vân Vụ Lai mới nghĩ ra, thực ra cô hoàn toàn có thể nói buổi tối mình có tiệc tùng hoặc công việc bận rộn. Nhưng ban đầu không nói, sau khi bị bác bỏ hai cái cớ rồi mới nói thì chắc chắn sẽ có vẻ yếu ớt và đầy sơ hở.

Thế là, quyết định ở lại qua đêm cứ vậy được chốt hạ.

Vân Vụ Lai ăn mà như nhai sáp, gắp miếng thịt cá mà Đặng Hoa Phong gắp cho, cúi đầu ăn một cách từ tốn. Đặng Hoa Phong đã gắp cho cô phần thịt bụng ngon nhất của con cá diếc, nhưng cô lại đặc biệt ghét ăn phần thịt mềm mềm trơn trượt ở rìa. Mỗi lần cắn phải, cô không khỏi nổi da gà.

Chỉ là tấm lòng của mẹ chồng, vứt đi như vậy có vẻ rất bất lịch sự.

Cô lặng lẽ chừa lại phần rìa, dùng đũa gạt sang một bên, định bụng cuối cùng sẽ tìm cách giải quyết.

Một đôi đũa vươn vào bát của cô, gắp đi mấy miếng thịt rìa đó.

Vân Vụ Lai bất giác quay đầu nhìn, chỉ thấy Chúc Khải Toàn thản nhiên cho miếng cá vào miệng mình, nhai vài cái rồi nuốt.

Hoàn toàn không kiêng dè đây là đồ ăn thừa của cô, còn dính mấy hạt cơm, trông cực kỳ khó coi.

Đến chính cô cũng cảm thấy hơi ghê.

Hành động nhỏ này nếu là trước đây thì chẳng là gì, nhưng đặt vào hoàn cảnh hiện tại, ý nghĩa lại hoàn toàn khác.

"Cô ấy không thích ăn phần thịt rìa." Chúc Khải Toàn giải thích với bố mẹ.

Đặng Hoa Phong được chồng cưng chiều nửa đời người, hoàn toàn có thể chấp nhận việc con trai mình cũng cưng chiều một người phụ nữ khác đến chết đi sống lại.

Đàn ông là phải cưng vợ.

Đặng Hoa Phong đương nhiên biết con trai mình tính nết ra sao, tuyệt đối không phải là người có thể chấp nhận ăn đồ thừa của người khác. Nếu là diễn kịch thì sự hy sinh này quả là quá lớn. Những nghi ngờ trong lòng bà về mối quan hệ thực sự của con trai và con dâu gần như tan biến hết, bà mỉm cười nhìn hai người, nhìn mãi không chán, nhìn một lúc rồi tung ra một câu kinh thiên động địa: "Vậy hai đứa định khi nào sinh con?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!