Phó Hành Thử không những tức giận mà còn phớt lờ yêu cầu "tạm thời giữ bí mật" của Chúc Khải Toàn, quay đầu gửi ngay một tin nhắn Wechat, báo tin cho vợ.
Yến Tùy đang dự sinh nhật một cô bạn thân, nhận được tin nhắn liền rời khỏi bữa tiệc, đến tìm hai người.
Cô ấy còn tiện tay mang về hai chai rượu vang từ bữa tiệc để chúc mừng.
Hai vợ chồng có thái độ thống nhất cao độ, một người mềm mỏng, một người cứng rắn, chỉ thiếu nước kề dao vào cổ Chúc Khải Toàn, nhất quyết đòi đi cùng anh đến gặp Vân Vụ Lai.
Sợ Chúc Khải Toàn chạy mất giữa đường, nên khi đến bãi đỗ xe, Yến Tùy không lên xe của chồng mà lên xe của Chúc Khải Toàn.
Chúc Khải Toàn vừa tức vừa buồn cười với hai người này, hỏi Phó Hành Thử: "Vợ cũng không cần nữa à? Cậu có phải là người không thế?"
Phó Hành Thử lờ đi câu hỏi của anh, chỉ hỏi: "Vân Đỉnh Thủy Ngạn?"
Vân Đỉnh Thủy Ngạn là tên khu chung cư nơi có căn nhà tân hôn, mấy năm trước Chúc Khải Toàn bận rộn chuẩn bị nhà tân hôn, Phó Hành Thử đương nhiên biết.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Chúc Khải Toàn gửi một tin nhắn cho Vân Vụ Lai để báo cho cô: 「Hành Thử và Tiểu Tùy biết rồi, bây giờ đang qua thăm em.」
Yến Tùy ở ghế phụ trông thấy, vẻ mặt quả thật là khó nói nên lời: "Hai người nói chuyện bằng tin nhắn à?"
"Hoài cổ." Chúc Khải Toàn vừa nói vừa khóa màn hình điện thoại đặt lên bảng điều khiển trung tâm.
"Là chưa add Wechat của nhau thì có." Yến Tùy nói toạc ra.
Chúc Khải Toàn: "…"
Lúc nhận được tin nhắn của Chúc Khải Toàn, Vân Vụ Lai vừa mới ăn tối xong.
Trước đó, cô cứ đi lang thang khắp nhà, đến nỗi quên cả thời gian.
Không khó để nhận ra, Chúc Khải Toàn đã đặt rất nhiều tâm huyết vào việc trang trí căn nhà này. Rất nhiều chi tiết, thậm chí cô đã quên từ lâu, đến khi nhìn thấy mới nhớ ra họ quả thực đã từng nói như vậy, cũng nhớ lại khung cảnh và dáng vẻ của họ lúc đó.
Cô dường như thấy được dáng vẻ của anh mấy năm trước đã nỗ lực vì tương lai của họ.
Tim cô nhói lên một cơn đau âm ỉ.
Nhóm ba người của Chúc Khải Toàn đến rất nhanh.
Yến Tùy vào cửa đầu tiên, ánh mắt liền bị bức tranh ghép khổng lồ trên tường huyền quan thu hút, ngây người ra.
Cô ấy chỉ nghĩ đây là một nơi ở không thường xuyên của Chúc Khải Toàn.
Phó Hành Thử vào sau, giải thích cho cô: "Đây là nhà tân hôn mà A Khải chuẩn bị."
"Nhà tân hôn cũng chuẩn bị xong rồi ư?" Yến Tùy hiểu ra, lúc này mới nhớ chào hỏi Vân Vụ Lai, bước đến ôm nhẹ cô một cái, trêu chọc: "Bà Chúc, cậu không tử tế chút nào đâu nhé."
Vân Vụ Lai làm vợ Chúc Khải Toàn đã hơn ba năm, đây là lần đầu tiên nghe thấy danh xưng này, có một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Lúc Yến Tùy nói "Bà Chúc", vừa hay Chúc Khải Toàn là người cuối cùng bước vào, hai tay anh cầm hai chai rượu vang, dồn sang một tay, tay kia đóng cửa lại.
Ánh mắt hai người giao nhau, rồi mỗi người đều thản nhiên dời đi.
"Xin lỗi A Tùy." Vân Vụ Lai vỗ vai Yến Tùy "Tớ tưởng các cậu biết lâu rồi."
Với tình bạn thân đến mức mặc chung một cái quần của Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử, Vân Vụ Lai không thể nào ngờ Phó Hành Thử lại không biết chuyện, lần trước trở về, cô chỉ nghĩ vợ chồng Phó Hành Thử và Yến Tùy là do e ngại mối quan hệ nhạy cảm giữa cô và Chúc Khải Toàn, nên mới không hề nhắc đến chuyện họ đã đăng ký kết hôn.
Phó Hành Thử tiếp lời: "Mấy năm nay cậu ấy không nói với tôi một dấu chấm câu nào, giả làm cẩu độc thân ba năm, mãi đến hôm nay tôi mới biết." Nói đến đây, anh ta không khỏi tức giận "Kết hôn cũng không nói, bạn bè thế này thì cần làm gì, thà tuyệt giao cho xong."
"Vậy cậu mau đi đi, tôi vốn cũng đâu có mời cậu đến." Chúc Khải Toàn từ phía sau bước tới, đi thẳng qua bức tường ngăn, vào phòng khách, đặt hai chai rượu vang lên bàn ăn, chỉ tiếp đãi Yến Tùy "Tiểu Tùy, ngồi đi, cứ coi như đây là nhà mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!