"Hay là em đến chỗ tôi ở đi."
Đối diện với ánh mắt của anh, ánh mắt Vân Vụ Lai có giây lát ngưng đọng.
Mặc dù ánh mắt anh rất bình tĩnh, không có sóng ngầm cuộn chảy, nhưng trong thế giới của người trưởng thành, ý nghĩa của câu nói này chắc chắn không thể đơn thuần.
Chúc Khải Toàn vẻ mặt lạnh nhạt, đưa ra một lời giải thích có vẻ rất hợp lý: "Em ở đây, mẹ tôi có thể sẽ tìm đến."
Bà Đặng Hoa Phong mà bị dồn vào thế bí thì chuyện gì cũng dám làm, không chừng bây giờ đang tức tốc chạy đến đây rồi.
Vân Vụ Lai từ chối: "Ở chỗ anh, mẹ anh cũng sẽ tìm đến thôi."
Không phải cô nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của anh, chỉ là so với việc tìm người ở khách sạn, thì đến chỗ con trai tìm người có vẻ còn thuận tiện hơn.
Chúc Khải Toàn nói: "Tôi có một chỗ ở mà bà ấy không biết."
Trong lúc cả hai im lặng, điện thoại của Vân Vụ Lai bắt đầu rung không ngừng trong túi.
Mang theo dự cảm không lành lấy ra xem, quả nhiên là một số lạ, nơi đăng ký số thuộc về Cẩm Thành.
"Mẹ anh?"
"Mẹ tôi."
Hai người đồng thanh.
Vân Vụ Lai như cầm phải củ khoai lang nóng bỏng tay, ném thẳng điện thoại cho Chúc Khải Toàn.
Chúc Khải Toàn bất giác đỡ lấy.
Hành động này quá mức thân mật và không phòng bị, mang nặng ý vị dựa dẫm, Vân Vụ Lai đột nhiên có chút chột dạ, thấy vẻ mặt Chúc Khải Toàn vẫn tự nhiên, dây thần kinh căng thẳng của cô mới thả lỏng ra.
Chúc Khải Toàn bắt máy, bật loa ngoài: "Mẹ."
"Đừng gọi tôi là mẹ, lần này tôi không tìm anh." Đặng Hoa Phong không hề ngạc nhiên khi nghe thấy giọng con trai mình, bà ra lệnh "Anh đưa điện thoại lại cho Vụ Lai, tôi nói với nó vài câu."
Vân Vụ Lai không dám thở mạnh, hai tay xua lia lịa, tỏ ý từ chối.
"Có chuyện gì, con chuyển lời giúp mẹ." Chúc Khải Toàn đưa ra một lời giải thích chính đáng trước khi mẹ mình nổi điên "Cô ấy ngủ rồi."
Nếu không phải vì kẹt xe trên cầu vượt, thì bây giờ họ đúng là đã đến nơi được một lúc rồi. Vì vậy Chúc Khải Toàn nói Vân Vụ Lai ngủ rồi, Đặng Hoa Phong không hoàn toàn không tin, giữ thái độ nửa tin nửa ngờ.
"Vậy hai đứa rốt cuộc định thế nào? Con cũng gan thật đấy Chúc Khải Toàn, không liên lạc với chúng ta cũng không về nhà, định cắt đứt quan hệ thật à?" Đặng Hoa Phong oán trách nửa ngày, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nhưng bà cần một lời đảm bảo "Hai đứa phải cho mẹ và bố con một lời giải thích."
"Trong vòng mấy ngày tới, nhất định sẽ cho mẹ một lời giải thích." Chúc Khải Toàn nói qua loa một câu "Con cúp máy trước đây mẹ, làm ồn cô ấy tỉnh giấc."
"Chúc Khải…"
Không đợi Đặng Hoa Phong nói xong, Chúc Khải Toàn đã trả điện thoại lại cho Vân Vụ Lai.
Trong lúc Vân Vụ Lai đưa tay lấy điện thoại, anh lặp lại câu hỏi: "Đến chỗ tôi không?"
Vân Vụ Lai đã được chứng kiến sự lợi hại của mẹ chồng mình, lòng còn sợ hãi gật đầu.
Cô chưa có sự chuẩn bị tâm lý, mà cho dù có đi nữa, cô cũng không dám một mình đối mặt với bố mẹ Chúc Khải Toàn.
Dĩ nhiên, chỗ của Chúc Khải Toàn không phải là lựa chọn duy nhất để cô lánh nạn, cô có thể đến ở khách sạn khác, cũng có thể đến ở chỗ Yến Tùy.
Đến lúc này, cô đột nhiên nhận ra, thực ra bản thân cũng không phải hoàn toàn không xem Chúc Khải Toàn là chồng. Ít nhất, nếu bây giờ họ chỉ là quan hệ người yêu cũ, cô tuyệt đối không thể theo anh về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!