Chương 14: (Vô Đề)

Đặng Hoa Phong phát hiện ra thân phận người đã có gia đình của Chúc Khải Toàn hoàn toàn là một sự tình cờ.

Thành phố ngày càng tắc nghẽn, để giảm bớt tình trạng giao thông, Cẩm Thành đã tiến hành một đợt quy hoạch đô thị quy mô lớn, ngôi nhà cũ của nhà họ Chúc bị đưa vào diện giải tỏa để nhường đường cho một cây cầu vượt.

Ngôi nhà cũ là nơi Chúc Hàng từng sống cùng bố mẹ lúc nhỏ, đã bị bỏ trống hơn 30 năm nay. Đặng Hoa Phong chưa từng ở đó một ngày nào, nhưng điều đó không ngăn cản bà trong những năm qua đã hai lần cho xây dựng, cải tạo lại và trang hoàng rầm rộ, cuối cùng còn tổ chức một bữa tiệc tân gia thật náo nhiệt.

Bởi vì Đặng Hoa Phong quá nhàn rỗi. Thỉnh thoảng cùng các phu nhân nhà giàu uống trà chiều, chơi mạt chược, lâu lâu lại cùng nhau ra nước ngoài nghỉ dưỡng, hưởng thụ biển xanh cát trắng dừa xanh cũng không tệ, nhưng cứ kéo dài mãi như vậy thì bà không chịu nổi.

Từ nhỏ Đặng Hoa Phong đã đam mê trò chơi "nuôi dưỡng", lúc nhỏ thì chăm bẵm em trai em gái, sau khi lập gia đình thì chăm bẵm con trai. Tiếc là Chúc Khải Toàn đã lớn, từ nhiều năm trước đã hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của bố mẹ, nên niềm mong mỏi lớn nhất của bà bây giờ là Chúc Khải Toàn sớm ngày kết hôn, sinh một đứa con để bà được lên chức bà nội.

Tiếc là mục tiêu làm bà nội tạm thời vẫn còn xa vời. Nếu không phải nhà cũ sắp bị giải tỏa, Đặng Hoa Phong suýt nữa đã nảy ra ý định xây lại lần thứ ba.

Mọi việc liên quan đến giải tỏa nhà cũ đều do một tay Đặng Hoa Phong lo liệu.

Tiền đền bù giải tỏa và nhà ở đối với những gia đình bình thường là một khoản tiền khổng lồ, thậm chí đủ để làm cuộc sống thay đổi nghiêng trời lệch đất. Có không ít ví dụ về những người vội vã kết hôn sinh con chỉ vì chuyện giải tỏa.

Bên ủy ban phường rất có trách nhiệm, đã nhắc nhở Đặng Hoa Phong: "Sao bà không để con dâu nhà mình chuyển hộ khẩu vào đây luôn? Như vậy có thể thêm một suất nữa, nếu trong vòng ba năm mà sinh được một đứa con thì đứa bé cũng được hưởng chính sách giải tỏa đấy."

Đặng Hoa Phong cười, đương nhiên bà biết nhà càng đông người thì tiền đền bù càng nhiều: "Nhưng cũng không thể vì chút tiền đền bù mà đi kiếm đại một cô con dâu được."

Kể cả khi nhà họ Chúc chỉ là một gia đình bình thường, bà cũng không thể vì tiền mà hy sinh hạnh phúc của con trai mình, huống chi là với gia nghiệp lớn mạnh như hiện tại.

Nhân viên ủy ban phường nhíu mày, có vẻ không hiểu: "Nhưng nhà bà có sẵn rồi mà, chỉ cần chuyển hộ khẩu là được thôi."

"Hả?" Lần này đến lượt Đặng Hoa Phong không hiểu "Có sẵn cái gì?"

"Chứ sao nữa, lẽ nào tôi nhìn nhầm?" Nhân viên ủy ban phường xem lại cuốn sổ, ngón tay chỉ vào tên Chúc Khải Toàn, quả quyết nói: "Tôi không nhìn nhầm, con trai bà chẳng phải đã cưới vợ rồi sao? Tình trạng, đã kết hôn, không sai đâu, này, bà xem đi."

Đến lúc này Đặng Hoa Phong vẫn chưa coi lời đối phương là thật, không tin bèn ghé mắt nhìn qua, quả đúng là như vậy, tình trạng hôn nhân của Chúc Khải Toàn ghi rành rành hai chữ "Đã kết hôn".

Tháng mười ở Cẩm Thành, mùa hè đã qua nhưng nhiệt độ ban ngày vẫn không thấp, hôm nay nắng to, Đặng Hoa Phong nóng đến mức phải cởi áo khoác ngoài.

Lúc này, cùng với dự cảm chẳng lành đang nhen nhóm trong lòng, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nhiệt độ cơ thể lập tức giảm xuống.

Đặng Hoa Phong chỉ vào hai chữ "Đã kết hôn": "Cái này… có khả năng nào bị nhầm không?"

"Cái này mới được lấy ra từ hệ thống máy tính hai hôm trước, không sai được đâu." Nhân viên ủy ban phường rất chắc chắn, rồi lại tò mò hỏi một câu: "Lẽ nào con trai kết hôn mà bà không biết sao?"

Một nhân viên khác ở bên cạnh cũng đi tới: "Sao thế?"

Người lúc nãy liền kể lại sự việc một cách đơn giản.

Người đến sau nhìn Đặng Hoa Phong với ánh mắt có chút thông cảm, gần như viết thẳng lên mặt dòng chữ [Nỗi khổ tâm không ai biết của quý phu nhân nhà giàu, bề ngoài hào nhoáng, thực tế đến con trai mình kết hôn cũng không hay biết]: "Hệ thống của chúng tôi được cập nhật theo thời gian thực, chắc là không có sai sót đâu. Hay là bà về hỏi lại con trai xem rốt cuộc là thế nào?"

Với các mối quan hệ của Đặng Hoa Phong, việc vượt qua Chúc Khải Toàn để tra cứu tình trạng hôn nhân của anh là chuyện dễ như trở bàn tay. Trước đây chưa bao giờ tra là vì bà chưa từng nghĩ đến khả năng đó.

Còn bây giờ?

Chưa đầy năm phút, Đặng Hoa Phong đã nhận được điện thoại gọi lại.

Chúc Khải Toàn quả thực đã đăng ký kết hôn từ ba năm trước. Về phần người vợ của anh, nói quen thì không hẳn quen, nói lạ cũng chẳng phải lạ, nói kinh ngạc thì cũng nằm trong dự liệu, nhưng vẫn khiến bà choáng váng như bị một gậy giáng vào đầu.

Đặng Hoa Phong suýt chút nữa ngất đi tại chỗ.

Chúc Hàng hiếm khi rảnh rỗi đi câu cá cùng bạn cũ, liền bị vợ gọi điện cắt ngang, ra lệnh cho ông phải về nhà ngay lập tức. Trên đường về, cứ hai phút Đặng Hoa Phong lại gọi cho ông một cuộc, hỏi ông đã về chưa.

Hỏi bà có chuyện gì thì bà nhất quyết không nói. Chúc Hàng lòng dạ bồn chồn, giục tài xế phóng xe như bay về nhà, và gặp Chúc Khải Toàn cũng vừa nhận được tin tức chạy về ngay trước cửa.

Trái ngược với sự lo lắng của ông, Chúc Khải Toàn mắt vẫn còn ngái ngủ, dáng vẻ uể oải, ra điều đã nắm chắc phần thắng. Chúc Hàng hỏi dò con trai: "Mẹ con có chuyện gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!