Chương 13: (Vô Đề)

Ngoài cửa sổ sát đất, mưa như trút nước, sấm chớp rền vang.

Chúc Khải Toàn nhắm mắt, day day sống mũi, rồi lại mở mắt ra, vừa hay một tia sét khổng lồ xé toạc bầu trời, rẽ ra những nhánh cây ngoằn ngoèo, phản chiếu trong mắt anh. Anh cố gắng kiềm chế hỏi một câu: "Thưa bà Đặng, mẹ điên rồi à?"

Đặng Hoa Phong áy náy cười gượng: "Mẹ chỉ thuận miệng hỏi thôi, con đừng coi là thật."

"Con cúp máy đây." Chúc Khải Toàn nói.

"Mẹ hỏi ban quản lý khu chung cư của các con rồi, hai tháng nay ngày nào con cũng về nhà một mình." Vừa nghe con trai đòi cúp máy, Đặng Hoa Phong liền lấy ra uy nghiêm của một người mẹ, hùng hồn nói, "Hơn nữa hôm nay người ta đã chủ động rồi mà con cũng không cắn câu. Ở tuổi của con, bình thường mà nói thì phải…" Đặng Hoa Phong không nỡ nói ra bốn chữ "khỏe như rồng hổ", bèn đổi một cách nói uyển chuyển hơn, "Bình thường mà nói thì không nên như vậy chứ nhỉ?

Mẹ chỉ đang nghi ngờ một cách hợp lý thôi, không phải thì thôi, mẹ cũng chỉ là quan tâm…"

Chúc Khải Toàn nắm được điểm mấu chốt, ngắt lời bà: "Vậy là mẹ còn mua chuộc cả ban quản lý khu chung cư của con?"

Đặng Hoa Phong: "…"

Chúc Khải Toàn: "…"

Sau vài giây im lặng kỳ quái, Đặng Hoa Phong nói rất chân thành: "Mẹ cũng thấy họ tùy tiện tiết lộ thông tin riêng tư của khách hàng là không ra thể thống gì."

Chúc Khải Toàn: "…"

Đặng Hoa Phong: "Mẹ đã đổi số khác để khiếu nại họ rồi."

Chúc Khải Toàn: "…"

Đặng Hoa Phong an ủi: "Con cứ yên tâm đi, nhé."

Chúc Khải Toàn: "…"

Thế nào là gài bẫy, thế nào là qua cầu rút ván, Đặng Hoa Phong đã diễn giải một cách hoàn hảo cho ban quản lý khu chung cư xem.

Nếu người ở đầu dây bên kia không phải là Đặng Hoa Phong, Chúc Khải Toàn không thể nào nhịn được câu chửi thề bốn chữ kia.

Càng gần đến ngày diễn ra show thời trang, Vân Vụ Lai càng bận rộn xác nhận các chi tiết váy cưới với xưởng thủ công, các phụ kiện trang sức đi kèm cũng rất quan trọng, đều cần phải đích thân cô kiểm tra và thông qua.

Hôm nay, tác phẩm vedette cuối cùng cũng đã hoàn thành, cô cùng Kerr thảo luận xong về thứ tự trình diễn của toàn bộ bộ sưu tập My Bride, hai người lại đến quán bar làm vài ly.

Người ta nói gay có thể chỉ cần nhìn vào mắt là xác nhận được đối phương có phải đồng loại hay không, trước đây Vân Vụ Lai còn bán tín bán nghi, nhưng Kerr đã dùng hành động thực tế để chứng minh cho cô thấy trong đầu họ quả thực tồn tại một chiếc radar thần kỳ. Ngồi xuống chưa đầy ba phút đã có một anh chàng đẹp trai người Tây Ban Nha đến bắt chuyện với anh ta, hai người trò chuyện sôi nổi, quên sạch cả cô.

Vân Vụ Lai đành phải tự mua vui một mình, cô không ngồi một mình được bao lâu thì có một người đàn ông đến hỏi cô có muốn uống vài ly không.

Tác phẩm vedette khó nhằn nhất đã ra đời một cách hoàn hảo như trong tưởng tượng, tâm trạng Vân Vụ Lai rất tốt, rượu mời ly nào cạn ly nấy.

Đối phương muốn tiến xa hơn với cô, bèn mời cô khiêu vũ.

"Tôi không biết nhảy." Vân Vụ Lai viện cớ.

"Tôi dạy cô." Đối phương không bỏ cuộc ngay.

Vân Vụ Lai vòng tay qua ôm lấy cánh tay Kerr: "Anh yêu, anh ấy muốn mời em khiêu vũ, em đi được không?"

Nói rồi, cô lén nhéo vào cánh tay anh ta một cái.

Anh chàng đẹp trai đang bắt chuyện với Kerr liếc qua liếc lại giữa hai người với ánh mắt nghi ngờ, có lẽ đang tự hỏi liệu radar của mình có bị lỗi không.

Kerr lộ ra vẻ mặt khó nói nên lời, cuối cùng vẫn chọn tình bạn thay vì tình yêu, vô cùng miễn cưỡng dùng bàn tay còn lại xoa đầu cô, nói: "Không được đâu nhé."

Người kia cuối cùng cũng bỏ đi, nhưng anh chàng đẹp trai người Tây Ban Nha của Kerr cũng đi mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!