Vân Vụ Lai thực ra cũng không phải cố tình bỏ chạy, cô vẫn chưa đến mức phải sợ sệt vì một câu nói của Chúc Khải Toàn.
Tục ngữ có câu, rượu vào lời ra. Chúc Khải Toàn say rượu hai lần, cả hai lần đều chứng tỏ anh vẫn có chút hứng thú với cô. Lần đầu tiên là hứng thú với cơ thể, lần thứ hai thì trong lòng cũng có chút xao động.
Thực ra cũng rất bình thường, ba năm không gặp mặt, không liên lạc, nỗi đau và cơn giận từ những trận cãi vã và chiến tranh lạnh đã phai nhạt, cảm giác mới mẻ cũng gần như được khôi phục. Vốn dĩ hai người họ thuộc tuýp người có thể thu hút lẫn nhau, vừa mới trùng phùng, dopamine và adrenaline khiến vết sẹo vừa lành đã quên đau, bắt đầu tác oai tác quái.
Hôn lễ của Yến Tùy đã kết thúc, nhiệm vụ trở về Cẩm Thành của Vân Vụ Lai xem như đã hoàn thành. Mặc dù Kerr hoàn toàn không quy định thời gian cho kỳ nghỉ của cô, nhưng cô vừa mới tạo dựng được chút danh tiếng ở QC, không cần thiết vì một chút bốc đồng và sản phẩm của đam mê nhất thời mà làm lỡ mất giai đoạn thăng tiến quan trọng.
Trong thời gian ngắn, cô không thể nào về nước phát triển. Nếu hai người thực sự dấy lên cái gọi là tình yêu, thì lại phải trải qua một lần yêu xa đầy trắc trở nữa.
Liệu có lại một lần nữa cả hai đều tổn thương hay không thì chưa nói, quan trọng là bây giờ không phải lúc để cô lãng phí tinh lực cho mấy chuyện yêu đương vớ vẩn.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Vân Vụ Lai quyết đoán mua vé máy bay trở về Paris.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn rất lý trí và bình tĩnh, biết quyết định nào mới là đúng đắn, lâu dài. Những quyết định cảm tính bất chấp hậu quả nghiêm trọng đều liên quan đến Chúc Khải Toàn.
Mà trong số đó, chuyện khoa trương nhất, không gì hơn là đã chia tay rồi mà vẫn cùng anh đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn.
Vân Vụ Lai không phải chưa từng nghĩ, nếu thời gian quay ngược lại, liệu mình có đưa ra quyết định tương tự hay không. Nhưng mà "nếu như" cũng chẳng có ý nghĩa gì, mọi chuyện đều đã xảy ra rồi. Dù sao thì vào thời khắc đó, cô vẫn cam tâm tình nguyện, cũng sẵn lòng chịu trách nhiệm cho mọi hậu quả, cho dù có một ngày nào đó sẽ hối hận, cũng không hề tiếc nuối.
Còn cô của hiện tại, đã không còn sự quyết tâm bất chấp tất cả vì anh như năm đó nữa.
Trước khi ra sân bay, Vân Vụ Lai hẹn Vân Sương ăn trưa.
Vân Sương nhỏ hơn Vân Vụ Lai ba tuổi, năm nay 22 tuổi, sắp bước vào kỳ thực tập năm cuối đại học. Chị em hai người bình thường liên lạc không thường xuyên lắm, trong ba năm qua chỉ gặp nhau hai lần, đều là Vân Sương sang Pháp tìm Vân Vụ Lai chơi.
"Chị, chị về khi nào vậy?" Vừa gặp Vân Vụ Lai, Vân Sương đã sà vào ôm cô một cách nũng nịu.
Hai chị em cùng chung dòng máu, lớn lên trong cùng một môi trường gia đình. Nhà họ Vân không giống như đa số các gia đình có hai con khác, chưa từng dạy dỗ Vân Vụ Lai theo kiểu "con là chị, phải nhường em gái", mà luôn cố gắng đối xử công bằng nhất có thể.
Sau này đến nhà họ Lạc, Vân Vụ Lai đã ở độ tuổi biết suy nghĩ, hiểu rằng ăn nhờ ở đậu không thể thoải mái tự tại như ở nhà mình, nên trở nên rất hiểu chuyện. Còn Vân Sương khi đó còn nhỏ, không có gánh nặng tâm lý về phương diện này. Nhà họ Lạc tự thấy áy náy với nhà họ Vân nên đối xử với hai chị em vô cùng tốt, chiều chuộng hết mực.
Tính cách đỏng đảnh của Vân Sương chính là được nuôi dưỡng ở nhà họ Lạc.
"Về được hai hôm rồi, về tham dự đám cưới bạn, sắp phải đi rồi." Vân Vụ Lai vỗ nhẹ lên lưng em gái, ra hiệu cho cô bé nhìn chiếc vali bên chân mình.
"Vậy là bây giờ chị phải đi luôn à?" Vân Sương hỏi.
"Ừ, chuyến bay lúc hơn một giờ chiều."
"Thế sao hai hôm trước chị không nói sớm với em, cũng không về nhà xem sao." Vân Sương cằn nhằn, không ngồi xuống đối diện mà chen vào ngồi cùng phía với chị.
"Bận." Vân Vụ Lai nhích vào trong một chút, chừa chỗ cho Vân Sương. "Gọi món đi, chị không có nhiều thời gian."
Phản ứng và cử chỉ của Vân Sương không có chút dấu vết diễn xuất nào, hoặc là kỹ thuật diễn xuất quá tốt, hoặc là thật sự không biết gì.
Nếu muốn làm cho ra lẽ cũng không phải là không được, chỉ cần đến phòng bảo vệ của Triêu Huy Uyển hỏi một tiếng là biết ngay. Nhưng Vân Vụ Lai không rảnh rỗi đến mức đó, càng không muốn so đo từng li từng tí với Vân Sương.
Cô và Vân Sương không tính là quá thân thiết, nhưng dù sao cũng là chị em ruột cùng nhau lớn lên, tình cảm ít nhiều vẫn còn đó. Nếu Vân Sương có thể được như ý nguyện ở bên Lạc Châu, cô làm chị cũng mừng cho cô ấy.
Huống hồ, cô quả thực cũng không tiện có quá nhiều liên quan đến nhà họ Lạc.
Sau khi gọi món xong, trong lúc chờ đợi, hai chị em trò chuyện phiếm.
Vân Vụ Lai hỏi Vân Sương: "Sắp lên năm tư rồi, các em sắp phải đi thực tập đúng không?"
"Vâng ạ." Vân Sương nhấp một ngụm trà lúa mạch.
Vân Vụ Lai: "Trường có sắp xếp không, em tìm được công ty thực tập chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!