Mùa thu gió cuốn lá vàng, dưới sự đồng ý vui vẻ của Chúc Khải Toàn, Vân Vụ Lai bắt đầu cầm lại sách vở.
Sau khi vào Gia Lam năm lớp 10, Vân Vụ Lai từng mất bốn tháng để nâng thứ hạng trong lớp từ 39 lên 24.
Không phải là thần thánh gì, nhưng cũng được xem là đáng quý.
Vậy mà lần này, khoảng cách từ hạng 39 lên hạng 38 lại giống như một vực sâu khó lòng vượt qua.
Từ cuối tháng mười đến cuối tháng mười hai, suốt hai tháng trời, cô vẫn chỉ đứng ở hạng 39. Dĩ nhiên điểm số có tăng, nhưng khổ nỗi khoảng cách giữa cô và người hạng 38 lại quá lớn.
Nửa năm bỏ bê trước đó không dễ dàng đuổi kịp như vậy, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên cũng không quá thất vọng.
Điều khiến cô âm thầm bất an là trạng thái học tập của mình dường như mãi không thể quay về như trước, hiệu suất không đủ cao, sự tập trung cũng kém đi.
Cô có quá nhiều tâm sự.
Chúc Khải Toàn xem bảng điểm của lớp 11/9 trên máy tính trong lớp mình, biết được thành tích của Vân Vụ Lai, cậu liền nhắn tin ngay: "Cũng được."
Cũng được, chứ không phải không tồi, lại càng không phải rất giỏi. Vân Vụ Lai nghe ra được ngụ ý của cậu, sự phủ nhận của cậu có sức công phá vô cùng lớn, lập tức khiến cô có chút nản lòng thoái chí.
Cô cố gắng gượng cười, trả lời: "Tớ biết rồi, sẽ cố gắng."
Chúc Khải Toàn không trả lời lại.
Không ngờ chưa đầy hai phút sau, cậu lại chạy đến ngoài cửa lớp 11/9 tìm cô.
Suốt thời gian qua, Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai rất thân thiết, mọi người sớm đã quen nên không thấy lạ, chẳng ai tỏ ra kinh ngạc, nhưng những ánh nhìn tò mò thì luôn không thể tránh khỏi.
Chỉ còn ba phút nữa là vào lớp, Vân Vụ Lai không hiểu Chúc Khải Toàn có chuyện gì gấp gáp đến thế, nhất định phải nói ngay bây giờ, mà còn phải nói trực tiếp.
Chẳng lẽ là muốn phê bình thái độ học tập của cô không đủ nghiêm túc, phí công cậu vất vả phụ đạo cho cô?
Vân Vụ Lai chậm chạp bước ra ngoài như một đứa trẻ làm sai chuyện, mắt cũng không dám nhìn cậu, dè dặt hỏi: "Sao thế?"
"Vân Vụ Lai" Chúc Khải Toàn không phải đến để hỏi tội, giọng cậu ôn hòa, thậm chí có thể dùng từ dịu dàng để hình dung "Cậu tiếp tục học vẽ đi."
Vân Vụ Lai không tài nào ngờ được cậu lại nói chuyện này.
"Hả?" Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu.
"Tiếp tục học vẽ đi." Chúc Khải Toàn nói rất nghiêm túc "Đừng từ bỏ ước mơ."
Sau khi bố mẹ gặp chuyện, Vân Vụ Lai chưa từng động đến cọ vẽ lần nào nữa, toàn bộ dụng cụ vẽ đều để lại nhà cũ, không mang đến nhà họ Lạc.
Hiện giờ, cô vừa phải chịu đựng nỗi đau mất đi người thân, vừa phải nỗ lực chữa lành cho chính mình, nếu không phải Chúc Khải Toàn nhắc đến, cô gần như đã quên mất trong cuộc đời mình còn có một phần quan trọng như vậy.
Nhưng bây giờ, tiếp tục học vẽ không phải là một lựa chọn thực tế cho lắm.
Chuyện có đủ sức lực hay không tạm chưa nói đến, yếu tố thực tế nhất chính là kinh tế.
Cô không thể nào tham gia lớp học mỹ thuật hơn một nghìn tệ hai buổi mỗi tuần như trước đây nữa. Dù có đổi sang các lớp học bình thường thì việc học vẽ vẫn là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Chúc Khải Toàn nhìn ra sự do dự của cô, cậu khẽ nói: "Nếu là vì tiền, tớ có đây."
"Không cần đâu." Vân Vụ Lai từ chối ngay lập tức.
Chúc Khải Toàn không hề ngạc nhiên, cậu nói rõ: "Là cho cậu vay."
Vân Vụ Lai vẫn lắc đầu, cô thực sự không muốn có quá nhiều dính líu về mặt kinh tế với cậu: "Tớ có tiền."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!